Mật Ba Dao

Chương 27




George đưa Phú Tiểu Cảnh tới một căn phòng khác để khoe bộ sưu tập Lego của mình. Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy mô hình lâu đài Harry Potter và lâu đài Disney trong tủ trưng bày.

“Em tự làm hết à?”

“Dạ phải.”

“Ùi em giỏi quá.”

Rất ít đàn ông không thích thú với ô tô, những cậu bé bảy tám tuổi cũng không ngoại lệ. Bên cạnh con đường lắp ghép bằng gỗ bên cạnh là một đoàn siêu xe lắp ráp bằng Lego.

“Porsche là ba tặng em, bộ Ferrari này do chú Ewan tặng em. Ewan có một chiếc Bugatti, em đã được ngồi trên đó một lần, cực ngầu luôn. Mai mốt lớn em cũng mua cho mình một chiếc.”

“Chắc chắn rồi.”

Đúng là lý tưởng cao xa của một cậu bé, nhưng mà cậu không vui lắm, gần đây cậu học tiếng Latin và tiếng Pháp, mẹ cậu còn định tìm một giáo viên dạy tiếng Trung cho cậu. Việc học làm cậu phát rầu.

“Quan hệ chú cháu em tốt vậy, chắc có ảnh chụp chung, có thể cho chị xem không?”

George lôi tấm ảnh chụp chung của cậu với Ewan trong cuốn album gia đình ra. Cô nhìn thấy người hôm qua còn gặp mặt, vì ở bên cạnh trẻ con nên khí thế mặt mày anh dịu đi rất nhiều.

“Chú ấy đẹp trai lắm đúng không?”

Phú Tiểu Cảnh cười, “Tiếc là kém hơn em một chút.”

Ăn hết viên chocolate thứ hai, cô cúi xuống nói với George đầy tiếc nuối, “Đến giờ rồi, chị phải xuống dưới.”

“Em có thể đi cùng chị xuống xem được không?”

“Dĩ nhiên là được.” Dù sao thì tiệc cocktail cũng không thích hợp với trẻ con. Phú Tiểu Cảnh cúi người sửa sang chiếc nơ nhỏ trên cổ George, “Em đẹp trai thế này, những quý ông bên dưới chắc sẽ không muốn em xuống dưới giành mất sự nổi bật của họ. Tốt nhất em đừng ở lại quá lâu.”

“Em nắm tay chị được không?”

Phú Tiểu Cảnh dắt tay George, cùng đi thang máy xuống tầng dưới.

George đứng trong sảnh nhìn xung quanh, “Có thể hôm nay Ewan không đến. Em xin lỗi không giới thiệu chú với chị được.”

“Có thể quen với một cậu bé đẹp trai như em thì đêm nay chị thấy không có gì đáng tiếc.”

Laura mặc một bộ váy dạ hội xanh ngọc đi tới, cổ đeo một chuỗi ngọc trai lớn, viên nào viên nấy tròn trịa. Bà cảm ơn lời chúc mừng của Phú Tiểu Cảnh, nhờ bảo mẫu đưa George trở lên lầu.

George vẫy tay tạm biệt Phú Tiểu Cảnh.

Tháp rượu đã được rót đầy. Cô lấy một ly nước trái cây trên bàn uống. Laura là một giáo sư lâu năm trong khoa, để có được kinh phí nghiên cứu, kỹ năng xã giao cũng rất quan trọng. Vòng giao tiếp của bà bao gồm tất cả các ngành sản xuất, từ tạp chí thời trang đến người mẫu, đến trùm tài chính, không chừa một ai.

Phú Tiểu Cảnh biết rất ít người ở đây.

Cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thì tiến tới chủ động bắt chuyện với họ. Cô chú ý đến người đại diện xuất bản của Laura, tác phẩm của Laura có thể bán chạy hay không là điều không thể tách rời với người đại diện này.

Từ khi đến New York, Phú Tiểu Cảnh đã biết câu nói “Lễ nhiều người không trách”* không chỉ phổ biến ở Trung Quốc mà nó được áp dụng ở mọi nơi trên thế giới. Bản chất con người là không ai không thích những lời tốt đẹp. Cô không ngại việc tặng những lời đẹp đẽ cho bất kỳ ai.

Khi tìm hiểu thông tin về Laura, cô cũng đã tìm hiểu người đại diện này. Trước mặt người đại diện, Phú Tiểu Cảnh bày tỏ sự tán thưởng chân thành đối với ý kiến của anh ta, điều mà cô đọc trên tờ New York Times cách đây không lâu. Để tránh vẻ nịnh nọt quá mức, cô chọn những từ ngữ vừa mức. Khi cô đưa danh thiếp, người đại diện cũng khích lệ cô, hỏi cô gần đây đang nghiên cứu theo hướng nào, cô còn chưa kịp nói thì ánh mắt người đại diện đã bị một nhân vật quan trọng thu hút, anh ta nâng ly mời Phú Tiểu Cảnh, đưa lại danh thiếp rồi rời đi.

Nhìn theo hướng người đại diện, Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy một cô gái tóc vàng mặc bộ đồ Armani, nước da cô ấy màu lúa mì khỏe mạnh, nước da đó không phải tự nhiên mà do thường xuyên phơi nắng mà thành. Người đại diện đưa danh thiếp của mình rất cung kính. Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy cô gái này không cần chuẩn bị danh thiếp, cô ấy chỉ nhận danh thiếp của người khác, sau đó lựa chọn ném vào thùng rác hay giữ lại một lúc.

Giáo sư Laura và chồng cầm rượu đến tiếp đón người con gái có vẻ ngoài lộng lẫy này.

Phú Tiểu Cảnh đoán cô gái này hẳn là người thừa kế của một tỉ phú nào đó, có lẽ bản thân cô ấy cũng rất xuất sắc, nhưng như thế cũng không đủ để cô ấy được chào đón đến mức thế này.

+

Phú Tiểu Cảnh ở trong đám đông cũng không cô độc, thỉnh thoảng sẽ có người đến nói chuyện với cô vài câu, cô chọn cơ hội để trao danh thiếp của mình. Cô đã tích góp một đống từ ngữ để khen ngợi người khác, chỉ tùy thời cơ mà đưa ra lời phù hợp với người đối diện.

Sau đó, cô thật sự đứng đến mệt, chỉ có thể không ngừng nhón gót để giảm đau. Chân của Mai lớn hơn cô nửa số, cô đã nhét hai miếng lót giày vào nhưng nó vẫn không vừa với chân cô. Đứng một lúc lâu, cô chỉ muốn cởi giày cao gót ra ngồi bệt xuống thảm, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô làm vậy. Danh thiếp của cô đã được phát gần hết, nghĩ là nhiệm vụ tối nay cơ bản đã hoàn thành, cô lấy một miếng bánh, trốn vào góc để ăn. So với việc nói chuyện với mọi người thì cô thích trốn vào góc quan sát mọi người hơn. Chuyện của Cố Viên cho thấy mắt nhìn người của cô cần cải thiện gấp.

Trong đại sảnh có một ban nhạc mười người, những ca khúc được chơi đều lãng mạn, nhẹ nhàng, làm cho người ta muốn nằm lên thảm ngủ luôn. Trước đây Phú Tiểu Cảnh tham gia các bữa tiệc, chủ nhân bữa tiệc thường mời ban nhạc bốn thành viên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một ban nhạc lớn như thế này cho một buổi tiệc cá nhân. Cô vừa ăn bánh vừa cố kiềm chế nhịn ngáp.

“Sao cô không uống một ít champagne?”

Một người đàn ông với mái tóc màu sáng bước lại gần cô, đưa cho cô một ly champagne, anh ta không thấp nhưng làm người ta có cảm giác anh ta mong manh yếu đuối.

“Tôi không thể uống rượu.”

Ánh mắt người đàn ông hiện rõ vẻ chỉ là rượu champagne, có thể xem champagne là rượu sao?

Thấy vậy Phú Tiểu Cảnh bồi thêm một câu, “Quan trọng nhất là tôi lái xe đến đây.”

“Tôi cũng lái xe đến mà. Tôi định qua đêm trong xe, tỉnh lại có thể còn ngắm bình minh.”

“Ý tưởng không tồi. Nếu tôi là nam giới thì tôi cũng chọn làm như vậy.”

“Ở dây phụ nữ chưa chắc đã gặp nguy hiểm hơn nam giới.”

Phú Tiểu Cảnh nghe vậy thì bật cười khẽ, nhưng mà cô không bị thuyết phục, chỉ ăn một miếng bánh kem.

Hai người trốn trong góc ở đại sảnh trao đổi danh thiếp. Người đang nói chuyện với cô là Bernie, một luật sư năm hai, tốt nghiệp trường luật C, cùng công ty với chồng giáo sư Laura.

Trong lúc trò chuyện, thỉnh thoảng Bernie lại trả lời email bằng chiếc BlackBerry của mình.

“Tôi ghét công việc này, không lúc nào có giờ tan tầm.”

“Nhưng mà như vậy thì cũng vẫn có rất nhiều người lao vào học luật.” Năm 2013, một tiến sĩ luật tại trường T14 nếu vào một công ty luật thì mức lương cơ bản thông thường họ được nhận là 16.000 đô, gấp năm lần mức lương tiêu chuẩn ở Mỹ. Phú Tiểu Cảnh tốt nghiệp tiến sĩ chưa chắc có thể tìm được việc làm ở Mỹ.

Bernie hơi hiểu sai ngành học của Phú Tiểu Cảnh, hết lần này tới lần khác tìm người trong đám đông kêu Phú Tiểu Cảnh đoán nghề nghiệp, thỉnh thoảng bày tỏ ý kiến. Phú Tiểu Cảnh cho rằng Bernie là một nhà phê bình tốt, cô vừa ăn bánh vừa đồng ý với những nhận định của Bernie.

“Một đám người vây lấy Irên đưa danh thiếp nhưng rõ ràng người cô ấy đợi không có ở đây.”

Irene mà Bernie nói chính là cô gái có mái tóc vàng, da màu lúa mạch mà ban nãy Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy.

Bernie nói với Phú Tiểu Cảnh rằng cha của Irene là một cổ đông lớn của công ty dược phẩm. Năm ngoái ông đã đóng góp hàng chục triệu đô la phí pháp lý cho công ty của họ, nếu năm nào tốt thì con số này còn nhiều hơn. Cho nên được vây quanh thế là chuyện thường.

“Cô đoán xem người cô ấy đợi có đến không?” Bernie nhấp một ngụm champagne hỏi.

“Tôi đoán là sẽ đến.”

“Tại sao?”

“Khách mời không đến tham gia theo lý thì thường sẽ gửi email cho chủ nhân từ chối. Chủ nhà này rất coi trọng Irene, không thể có chuyện khách mời đó đã từ chối mà không báo với cô ấy. Có lẽ do trên đường người đó xảy ra chút việc nên đến muộn.”

“Nếu cô đoán sai thì sao?”

“Thì cũng bình thường mà, trên đời này bao nhiêu việc không lường trước được.”

“Cô thật là người hiếm thấy. Người đang trò chuyện với Irene là trong đội C rowing, một tay công tử đào hoa nổi tiếng.”

“Nghe có vẻ anh khinh thường người đó.”

“Tôi nghĩ anh ta thế nào không quan trọng. Loại đàn ông ‘tứ chi phát triển’ này không bao giờ thiếu phụ nữ thích, nhưng mà với Irene thì anh ta chạm phải đinh rồi. Tôi rất hâm mộ người Trung Quốc các cô, thời đi học người luôn được hoan nghênh là người có thành tích tốt.”

Phú Tiểu Cảnh liếc nhìn thân hình gầy gầy của Bernie, cảm nhận được sự oán hận nhiều năm của anh ta, liền an ủi: “Ở Trung Quốc, những người như anh xác thật là được hoan nghênh hơn anh ta nhiều.”

Cũng không phải lời nói thật.

“Anh ta đang nhìn cô, tôi đoán là anh ta sẽ đến hỏi phương thức liên hệ của cô. Cô còn danh thiếp không?”

“May là còn không ít.”

“Nghe có vẻ cô rất vui?”

Người đàn ông đang nói chuyện với Irene đi về phía Phú Tiểu Cảnh, Phú Tiểu Cảnh phớt lờ sự bất mãn của Bernie, mỉm cười trao danh thiếp cho anh ta, lịch sự mà xa cách. Hiển nhiên người đàn ông này không cùng đẳng cấp với Bernie, anh ta chỉ đợi người khác đến làm quen nên không chuẩn bị danh thiếp. Vì ‘bóng đèn’ Bernie quá sáng nên Phú Tiểu Cảnh không có cuộc gặp gỡ nóng bỏng gì.

Với Bernie, Phú Tiểu Cảnh như quay về thời trung học, trốn trong góc với em gái, bình luận các nhân vật. Hai người ghé sát nhau, miệng không ngừng chóp chép, vừa ăn vừa nói chuyện, thi thoảng có người lại gần, Phú Tiểu Cảnh chỉ lịch sự trao đổi danh thiếp, những người không biết cứ tưởng hai người là một đôi.

Tình trạng này kéo dài đến tận tiệc buffet tối.

“Người Irene chờ đến.”

Phú Tiểu Cảnh cầm đĩa đựng chân giò xông khói Ý nhìn về hướng Bernie chỉ, cô nhìn thấy bóng lưng Cố Viên. Nhìn qua, anh trò chuyện với Irene có vẻ vui vẻ.

“Năm ngoái, Cố là khách hàng lớn của công ty chúng tôi, nếu không có gì bất ngờ thì năm nay cũng sẽ như thế.”

“Anh ấy đang gặp rắc rối gì?”

“Không phải rắc rối, chỉ là một phần công việc kinh doanh. Tôi tưởng cô đã nghe tên anh ấy, dù sao thì anh ấy cũng là người Hoa mà.”

Phú Tiểu Cảnh cười tự giễu, “Đương nhiên.”

“Sắc mặt cô có gì đó không thích hợp lắm.”

“Thật sao?” Phú Tiểu Cảnh cúi đầu, tiếp tục ăn tôm và chân giò xông khói.

“Nếu cô còn danh thiếp thì có thể đi qua đưa một tấm, tôi cho là anh ta sẽ hứng thú với cô đấy.”

Phú Tiểu Cảnh nhún vai, “Vậy thì chưa chắc.” Sau cái liếc mắt đó, rõ ràng là tim Phú Tiểu Cảnh đập nhanh hơn không ít, cô không nghĩ là mình kém cỏi, nếu thời gian gặp mặt là vài ngày nữa thì nhất định cô sẽ biểu hiện tốt hơn.

Sau đó, không thấy tăm hơi Cố Viên đâu, Phú Tiểu Cảnh nghĩ có thể anh gặp George, George nói muốn đưa cho anh xem bộ Lego mà cậu lắp. Cố Viên biến mất khỏi tầm mắt, Phú Tiểu Cảnh, cô không còn tâm trạng quan sát người khác, trò chuyện với Bernie cũng lơ đãng, câu được câu mất.

Bernie để Phú Tiểu Cảnh lại, anh ta đi toilet, cô tiếp tục ngồi ăn một mình.

“Chiếc váy này đúng là hợp với em hơn chiếc sáng nay giao đến. Thảo nào em không cần chiếc váy kia.”

Cố Viên mặc áo sơmi, áo khoác cùng màu xám, cà vạt lịch sự. Anh bước đến bên phía phải Phú Tiểu Cảnh.

Phú Tiểu Cảnh không muốn nói lại chuyện quần áo mà chỉ nói, “Trùng hợp quá, ở đây lại gặp anh.” Hai người không thù không oán, chỉ là thời gian ngắn ngủi tụ lại bên nhau rồi lại vì một vài nguyên nhân mà tách ra, tình huống này ngoài việc khách sáo thì thật sự không có gì để nói.

“Anh không giống em, anh đến đây là vì muốn gặp em.”

Phú Tiểu Cảnh nhất thời không nghĩ ra gì để đáp lại, chỉ im lặng ăn. Khi anh nói, có mùi thuốc lá thoang thoảng, có lẽ anh không đi gặp George mà đi hút thuốc.

“Năng lực xã giao của em tốt hơn anh nghĩ.”

“Cảm ơn.”

“Em nói chuyện ngắn gọn vậy là vì hơi thở anh có mùi làm em khó chịu sao?”

“Đâu có.”

Cố Viên lấy trong túi một viên kẹo bạc hà, xé gói ném vào miệng. Anh ngậm viên kẹo, nhìn Phú Tiểu Cảnh cười, “Em có muốn ăn một viên không?”

“Không cần, cảm ơn.” Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên nhìn chăm chăm làm cả người căng thẳng. Cô cúi đầu trốn ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc, cô thấy như da thịt thậm chí từ trong váy bị phơi bày ra ngoài.

“Đến đây có thu hoạch gì không?”

Thu hoạch một đống danh thiếp.

“Đồ ăn ở đây rất ngon.” Phú Tiểu Cảnh gắp một miếng chân giò xông khói cho vào miệng. “Nhất là chân giò xông khói. Nhạc cũng rất hay, tôi nghĩ người chơi saxophone thổi rất tốt. Còn anh thì sao? Chắc thu hoạch cực tốt.”

“Em nói không sai, tiệc rượu này cho anh cơ hội gặp em. Nếu chân em đau quá thì nói, chúng ta tìm một phòng ngồi.”

Cố Viên đứng trước mặt cô, ngậm kẹo, nhìn cô vẻ thích thú, tầm mắt lại chuyển dần đến môi cô. Cô có bài học trước đó, Phú Tiểu Cảnh nghi ngờ miệng mình dính gì đó, vô thức cắn môi.

Anh đang đối mặt với cô, góc độ này rất khuất, những người khác chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Cố Viên. Cố Viên lại ném một viên kẹo bạc hà vào miệng, “Đừng lo, miệng em không dính gì đâu.”

“Xin lỗi không tiếp chuyện được, tôi đi vệ sinh.”

“Đi thẳng lên cầu thang thì em có thể thấy nhà vệ sinh.”

Chân Phú Tiểu Cảnh rất đau, cô vịn tay cầu thang cuốn, mỗi bước lên cầu thang cô cảm nhận được từng cơn đau từ ngón chân chạy dọc đến lòng bàn chân.

Có lẽ vì nhà thường xuyên có tiệc, có nhà vệ sinh dành riêng cho khách, được phân thành hai bên nam nữ. Trong nhà vệ sinh nữ, một phụ nữ trẻ mặc váy xanh đang soi gương dặm lại lớp trang điểm. Người váy xanh đang trò chuyện với người bên cạnh, phân tích trang phục Irene để tìm được xu hướng thời trang năm nay.

Trong gương, Phú Tiểu Cảnh hiện lên một mảng xương quai xanh, cô giữ dáng vẻ đường hoàng, đến gần gương, không thấy khóe môi mình có gì lạ. Cô vỗ vỗ ngực, cố gắng ổn định nhịp tim, trong lòng thở dài, cô đúng là không ra sao. Anh chẳng làm gì, chỉ nhai hai viên kẹo bạc hà mà cô đã rối loạn. Cô xác định mình không phải đối thủ Cố Viên, không phải đối thủ thì nên tránh xa ra không so tài với người ta.

Cô gái mặc váy xanh khen chiếc váy của cô, ngay lập tức cô khen lại gấp đôi bằng những lời có cánh.

Phú Tiểu Cảnh ở trong nhà vệ sinh năm phút, nghĩ Cố Viên chắc đã đi rồi nên ra ngoài. Cố Viên giống Irene, có rất nhiều người chờ đợi để làm quen với anh, thậm chí cho dù anh không chào hỏi thì vẫn sẽ có người vây quanh anh. Tránh Cố Viên không cần phí nhiều công sức, miễn là cô đủ kiên định vững vàng.

Phú Tiểu Cảnh vịn cầu thang, đi từng bước xuống, chờ tới khi cô bước đến bậc thang thứ hai, đối diện là Cố Viên đang nhìn cô mỉm cười.

Cố Viên đang trò chuyện với vợ chồng giáo sư Laura. Khi giáo sư Laura nhìn cô, Phú Tiểu Cảnh tự hiểu nếu không chào hỏi thì không được.

Thái độ của Laura thay đổi rất khéo léo, trước đây luôn khách sáo, lần này cũng khách sáo nhưng đã có nhiều hơn ý gần gũi, thân thiện. Phú Tiểu Cảnh biết cô sẽ sớm có việc làm, nhưng cũng không thể nói cô hào hứng bao nhiêu. Nếu không có Cố Viên, cũng có thể cô sẽ kiếm được việc.

“Buổi tối em định đi thế nào?”

“Lái xe.”

“Thời gian này mà chỉ mình em?”

“Tôi mang theo ba bình xịt hơi cay, liều lượng có thể hạ gục một con gấu. Không có vấn đề gì.”

“Gặp người có súng thì cái đó không hiệu quả. Anh đưa em về, ý anh là, anh đưa em về bằng xe của em. Nếu em không yên tâm về anh thì ở đây có phòng cho khách, đêm nay em có thể ở lại đây.”

Phú Tiểu Cảnh không làm theo đề nghị của Cố Viên, sau khi chào tạm biệt giáo sư Laura, cô bước ra ngoài trên đôi giày cao gót. Trên đường, cô ngước nhìn mặt trăng cong cong trên bầu trời, xung quanh không có ai, ánh trăng cũng không nói, cô đá giày ra, cúi người nhặt lên, tay cầm giày đi về phía xe.

Bên ngoài trời dưới 0 độ, làn da lộ ra bên ngoài bị gió thổi đau đau, cô chịu đựng cơn đau dưới chân, xách váy chạy về phía xe mình đậu. Trên đường đậu hàng trăm chiếc xe hơi sang trọng, chiếc Ford màu vàng của cô rất lạc lõng. Cô để chân trần chui vào xe, lấy chiếc áo khoác bánh mì nặng khoác lên người. Gục người lên bàn điều khiển cố gắng tìm chút hơi ấm.

Gió lạnh đập vào cửa kính xe rào rạt, sau đó, âm thanh lại biến thành tiếng gõ nhịp nhàng.

Bên ngoài cửa sổ xe hiện lên một gương mặt quen thuộc.

“Tiểu Cảnh, em có thể chở anh một đoạn không?”