Mật Ba Dao

Chương 26




Trước khi đi, Phú Tiểu Cảnh đến ATM rút 300 đô. Cô lấy một tờ trong số mười lăm tờ 20 đô, nhét vào ví mình, số tiền còn lại đưa cho Mai, “Tôi chỉ có thể đưa cô nhiêu đây, cô tiêu tiết kiệm một tí. Truy cập BOA để xem có mở tài khoản tín dụng được không. Thẻ tín dụng là cứu cánh của người nghèo. Nhưng mà cho dù cô có đăng ký được thì số tiền hạn mức ban đầu cũng thấp.”

Trước khi Mai bắt đầu việc làm sugar baby ở Mỹ, cô vẫn luôn sử dụng thẻ tín dụng. Sau đó thẻ tín dụng của cô biến thành thẻ tín dụng phụ của những sugar daddy hào phóng.

Mai lấy khăn giấy lau mạnh lên môi Phú Tiểu Cảnh, lấy một thỏi son màu hồng nhạt khác thoa lên môi Phú Tiểu Cảnh, “Màu này vẫn hợp với cô hơn.”

“Tôi đề nghị cô nên tìm công việc trong trường, xin số an ninh xã hội, như vậy thì việc đăng ký thẻ tín dụng, thuê nhà sẽ tiện hơn. Thẻ tín dụng có nhiều hạn mức cũng tốt, đừng có mua túi xách nữa. Nhanh chóng bán hết mấy thứ quần áo túi xách này! Đừng do dự nữa!”

Mai nắm lấy xấp tiền trong tay Phú Tiểu Cảnh, “Miệng cô nói dài dòng vầy không có người đàn ông nào thèm hôn cô!”

“Biến!”

Mai quàng một chiếc khăn lông chồn quanh cổ Phú Tiểu Cảnh, “Nếu cô ăn mặc thế này, mấy người lương một năm không tới 50 vạn không dám tới gần cô. Biện pháp cách ly tuyệt vời với những gã không có tiền.”

“Thôi bỏ đi, tốt quá hóa dở, khách bình thường phải giữ thân phận của khách bình thường, cái này của cô quá quý. Hơn nữa, cô biết không? Tôi lái xe Ford đi.” Phú Tiểu Cảnh gỡ chiếc khăn lông chồn trên cổ, cầm trên tay, “Cô có nghĩ một người lái chiếc xe Ford thích hợp ăn mặc thế này không?”

“Trời đất, cô lái Ford tới biệt thự East Hampton để dự tiệc cocktail? Cô điên rồi hả? Chưa nói tới việc say rượu lái xe là phạm pháp.”

“Ai nói tiệc rượu thì cô phải uống rượu?”

“Nếu cô sống ở tầng cao nhất ở khách sạn thì cô có thể yêu cầu khách sạn đưa xe cho cô đi, nhưng bây giờ… cô cần một tài xế đưa cô đến East Hampton, tiếp theo là vận dụng toàn bộ sức quyến rũ của mình để câu được một kẻ giàu có, tìm mọi cách để hắn đưa cô về.”

“Nếu không có người đưa tôi thì sao?”

Mai nắm vai Phú Tiểu Cảnh, “Cứ tin tôi, cô có thể. Tôi hy vọng cô có thể câu được một tên ngốc về, như vậy đồ của tôi sẽ có người mua.”

“Mượn lời tốt lành của cô, tôi hy vọng vậy!”

+

Theo gợi ý của Mai, cuối cùng Phú Tiểu Cảnh chọn một chiếc khăn choàng cashmere.

Phú Tiểu Cảnh nghĩ dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, cô vẫn thuê một chiếc Ford, trước khi cô thuê chiếc xe này đã chạy hơn 50.000 dặm.

Tiệc cocktail diễn ra lúc 6 giờ tốt, tiệc rượu sau tiệc cocktail. Sau khi tới New York, đây là lần đầu tiên cô lái xe khá lâu, lại không biết đường nên tránh việc sự cố bất ngờ, hai giờ chiều Phú Tiểu Cảnh đã lái xe thuê lên đường. Khi lái xe, cô nhét áo khoác, đôi giày cao gót bên cạnh ghế lái, váy đỏ mặc bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo bánh mì nỉ nặng nề, chân mang giày thể thao.

Kỹ năng lái xe của cô rất tốt, không có sự cố ngoài ý muốn. Tầm 4 giờ, Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy biệt thự của giáo sư Laura. Bây giờ mà vào thì quá đường đột nên cô chậm rãi lái xe đến gần đó. Vào mùa đông East Hampton không có nhiều cảnh để ngắm. Ngồi trên ghế lái, từ trong xe nhìn ra bên ngoài, những tòa nhà bên ngoài như mang dòng chữ”Ta rất giá trị”, từ biệt thự đến cảnh hoa viên trong sân.

Một chiếc Lexus mới tầm 60% đậu bên đường, Phú Tiểu Cảnh lái ngang qua, đi ngang tầm 10 mét thì cô đậu xe, xuống xe đi bộ ngược về phía chiếc Lexus. Ông lão ngồi trên ghế lái bề ngoài ít nhất đã 70 tuổi, vẻ mặt đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Cô hỏi ông lão bằng tiếng Anh có cần giúp đỡ gì không.

Ông nhìn cô vẻ khó nhọc, “No English.”

Phú Tiểu Cảnh thở dài, nhìn ông ấy có vẻ giống người Do thái, nhưng người Do thái không biết nói tiếng Anh rất hiếm ở Mỹ. Cô cố gắng hỏi bằng tiếng Do thái, “Ông có cần tôi gọi 911 cho ông không?”

Ông cụ nói không cần, ông đã uống thuốc, sẽ có người đến đón.

Phú Tiểu Cảnh thấy mình nói nữa quấy rầy người bệnh không tốt, nhưng lại không tiện rời đi. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, dù sao vẫn còn sớm trước buổi tiệc, cô đứng ven đường chờ người nhà của ông cụ đến, nếu lỡ ông có gì ngoài ý muốn thì cô cũng có thể gọi 911.

Cô đứng ven đường ngắm trời mây, đôi giày thể thao nhịp nhịp trên mặt đất.

Sau đó tình trạng ông cụ đỡ hơn, ông trò chuyện đôi câu với Phú Tiểu Cảnh. Phú Tiểu Cảnh nói cô đến dự tiệc chiêu đãi gần đây, ông cụ nhìn cô với vẻ không tin lắm. Phú Tiểu Cảnh nhìn lại áo khoác dày cộp trên người mình, lập tức hiểu được vẻ nghi ngờ của ông cụ, đúng là không có ai ăn mặc thế này tới tiệc rượu.

Một chiếc Rolls-Royce đỗ lại bên cạnh, hai người bước xuống xem, sau khi hỏi ý kiến ông cụ, một người đàn ông cao hơn 1.9m mặc bộ vest đen, đeo cà vạt chuyển sang vị trí lái chiếc Lexus.

Mãi tới khi chiếc xe của ông cụ đã lái đi hơn 100 mét, Phú Tiểu Cảnh mới quay lại chiếc Ford cũ mà cô thuê. Khi chia tay ông cụ, Phú Tiểu Cảnh đã đưa ông một tấm danh thiếp. Dù cô chỉ mới học thạc sĩ, còn chưa tốt nghiệp nhưng cô vẫn tự tay thiết kế danh thiếp cho mình, trên danh thiếp không có chức danh gì, chỉ đóng dấu tên tiếng Trung của cô, phông chữ tinh tế, nhỏ nhắn. Mỗi lần tham gia hoạt động hay hội nghị, Phú Tiểu Cảnh đều mang theo hộp danh thiếp, trịnh trọng đến mức hơi buồn cười. Mỗi danh thiếp gửi đi đều có thể là một cơ hội.

Phú Tiểu Cảnh ôm vô lăng, cảm thán việc đánh giá giá trị Cố Viên qua xe của anh là điều hết sức thiếu khôn ngoan. Người giàu chưa chắc chỉ có một chiếc ô tô.

Còn tầm nửa tiếng nữa đến sáu giờ, Phú Tiểu Cảnh lái xe vào đường bên cạnh biệt thự giáo sư Laura. Ở đó đã có vài chiếc xe hơi sang trọng đậu ở đó, chiếc Ford cô lạc lõng giữa những chiếc siêu xe này.

Theo Phú Tiểu Cảnh đánh giá, East Hampton thích hợp tổ chức tiệc vào mùa hè hơn, có bãi cỏ rộng, hồ bơi, có thể nâng ly rượu vang ngắm ánh hoàng hôn, mùa hè ngày cũng dài hơn, không tới mức mới 6 giờ đã tối đen. Đến lúc tiệc tối kết thúc sợ là đã rạng sáng, cô lái xe về có thể không an toàn. Vào mùa hè, dĩ nhiên trời cũng tối nhưng vì nhiều người đi nghỉ nên đường đông xe hơn, mà ai biết được, cô chỉ là đoán vậy vì đã đến đây bao giờ đâu.

East Hampton không thích hợp cho tiệc tối vào mùa đông chỉ là đối với cô. Đối với những người có biệt thự trong khu vực, có tài xế ô tô, thậm chí có cả trực thăng, mùa đông tổ chức tiệc hay mùa hè thì chẳng có gì khác nhau. Trong sân biệt thự Laura có một chỗ để trực thăng có thể đậu trực tiếp.

Cô được nhân viên phục vụ dẫn vào sảnh. Món quà của cô là bộ tranh thêu ‘bách niên hảo hợp’, món quà này cô định tặng cho một đôi vợ chồng mới cưới khác, nhưng hiện giờ không tìm được món quà phù hợp nên cô đành lấy ra xài tạm trước. Cái hộp bọc chữ thêu Trung Quốc nằm lẫn trong đống quà hàng hiệu xa xỉ, cái bàn gỗ sồi chứa gần hết những nhãn hiệu lớn mà cô biết, cô thầm may mắn là mình không mua quà có logo, nếu không thì chẳng khác gì chiếc Ford giữa hàng siêu xe.

Những ly champagne xếp thành hình kim tự tháp trên chiếc bàn dài, chỉ chờ chủ nhân đến khai rượu. Phú Tiểu Cảnh buồn chán, đi dọc theo hành lang ngắm những bức ảnh chụp của giáo sư Laura với chồng.

Một cậu bé tóc nâu khoảng bảy tám tuổi bước tới gần cô, nói bằng giọng Oxford chuẩn, “Chị là người phụ nữ đẹp nhất đêm nay mà em gặp.”

Mặc dù còn sớm, không có người đẹp nào đến đại sảnh, nhưng Phú Tiểu Cảnh vẫn tỏ vẻ cảm ơn, đưa ra lời khen ngợi tương tự, “Em cũng là người đàn ông đẹp trai nhất mà chị gặp trong tối nay.”

Giọng cô rất chân thành.

“Chị là người Trung Quốc à?”

“Em thật thông minh.”

Cậu bé nói xin chào bằng tiếng Trung rồi nói bằng tiếng Anh với Phú Tiểu Cảnh là cậu bé có thể nói xin chào bằng tám thứ tiếng khác nhau.

“Vậy em tuyệt quá.”

“Chị biết giải cửu liên hoàn không?” (Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận.)

“Chắc là biết.”

Phú Tiểu Cảnh đi theo ‘người đàn ông đẹp trai nhất tối nay’ vào thang máy lên tầng ba biệt thự.

Cậu bé nói với Phú Tiểu Cảnh mình tên George, còn lấy chocolate ra đãi cô.

“Cô gái xinh đẹp này, có thể vui lòng nói tên của chị cho em được không?”

Phú Tiểu Cảnh đưa tấm danh thiếp thứ hai của cô trong hôm nay.

Ở Trung Quốc Phú Tiểu Cảnh có tên tiếng Anh nhưng khi sang Mỹ, cô lại sử dụng tên tiếng Trung, dạy người khác đọc tên mình cũng là cách gia tăng việc giao tiếp.

Cậu bé rất vui khi được đối xử như người lớn, cậu nhận danh thiếp, nghiêm trang gọi Phú Tiểu Cảnh là ‘thiêu gà’. Mặc dù người nước ngoài thường pha trò khi âm chữ ‘xiao’, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị gọi là ‘thiêu gà’, cô bịt miệng lại, cố gắng hết sức để không phun chocolate ra ngoài.

Phú Tiểu Cảnh vừa ăn chocolate vừa sửa cách phát âm của cậu bé, “Không, không, không, không phải ‘thiêu gà’, cũng không phải thiêu giếng.”

George chỉ vào chữ Xiao Zhuan trên danh thiếp, nói, “Tên tiếng Trung của chị thật đẹp.”

“Cảm ơn em.”

“Em muốn viết tên tiếng Trung của mình giống như chị vậy, chị có thể dạy em không?”

“Dĩ nhiên là được. Tên tiếng Trung của em là gì?”

George thốt ra hai từ tiếng Trung một cách khó khăn.

“Kiều Phong? Tên thật ngầu, ai đặt cho em?”

“Ewan.”

Cách phát âm từ Ewan gần giống ‘Yuan’, Phú Tiểu Cảnh lại nghĩ tới Cố Viên. Cô nghĩ lại, không thể trùng hợp đến mức đó, cô kêu George lấy giấy bút ra.

Phú Tiểu Cảnh tìm được một học sinh khiêm tốn, hận không thể cống hiến hết sức những gì mình đã học, cô tìm trên di động chữ Kiều Phong viết theo thể triện, bắt chước lại cách viết.

Chờ Phú Tiểu Cảnh viết xong chữ trên giấy, George mới nhớ ra mục đích mời cô lên lầu.

Cậu lấy trong tủ ra bộ cửu liên hoàn, “Thời gian chị có thể giải nhanh nhất là bao lâu?”

Phú Tiểu Cảnh nhéo nhéo cằm, nghĩ ngợi, “Chắc tầm mười phút hoặc hơn.”

“Vậy chị hơi chậm rồi, em tầm năm phút là giải được.”

“Thật hả? Vậy em giỏi quá rồi.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn, George giải được cửu liên hoàn trong vòng năm phút.

“Tuyệt vời!”

Phú Tiểu Cảnh không bao giờ tiếc lời khen với trẻ con.

“Em còn chưa nhanh đâu. Ewan có thể giải trong vòng hai phút. Em tưởng tất cả người Trung Quốc đều nhanh như vậy chứ?”

“Kỷ lục Guiness cũng không nhanh như vậy đúng không.”

“Không phải ai cũng hứng thú với việc được ghi nhận kỷ lục.”

Phú Tiểu Cảnh đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Anh ấy là người Trung Quốc?” Cô đã nghe cái tên này hơn một lần trước đây, nhưng vì không liên quan tới cuộc sống của cô nên cô không quan tâm.

“Đương nhiên.” George lắc lắc cửu liên hoàn, “Cái này do chú ấy đưa cho em. Tối nay chú ấy cũng tới. Em có thể giới thiệu với chị.”