Married By Morning

Chương 29




Gần về cuối trưa, Leo trở về từ chuyến đi thăm người thầy cũ của mình, ông Rowland Temple. Ông là một kiến trúc sư và hiện đang là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng, mới đây ông cũng đã được trao tặng giải thưởng vàng của Hoàng gia cho công trình nghiên cứu về việc phát triển ngành kiến trúc. Leo đã cảm thấy rất thích thú nhưng anh cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi biết được rằng ông Temple vẫn hống hách và cáu kỉnh như trước. Người đàn ông lớn tuổi này luôn coi giới quý tộc là nguồn bảo trợ cho những khoản nợ tài chính, nhưng ông lại luôn coi thường phong cách truyền thống và không sáng tạo của họ.

" Cậu không phải là một trong những kẻ ngu ngốc ăn bám ấy," Temple dứt khoát nói với anh và điều này được Leo coi như là một lời khen ngợi. Và, " có vẻ như cảnh hưởng của tôi đến cậu không bị mai một thì phải?"

Tất nhiên Leo đã quả quyết với ông rằng nó chắc chắn đã không như vậy, và rằng anh luôn ghi nhớ và trân trọng tất cả những gì anh học hỏi được từ ông. Nhưng...anh đã không dám đề cập tới những ảnh hưởng còn sâu sắc hơn mà anh nhận được từ vị giáo sư đáng kính ở Provence.

" Kiến trúc là cách chúng ta hòa hợp những khó khăn trong cuộc sống," ông Joseph đã từng nói với Leo như thế tại một buổi hội thảo. Khi mà vị giáo sư lớn luổi này thay chậu cho một số thảo dược trên một cái bàn gỗ dài và Leo có ý định giúp đỡ thì—

" Không, đừng chạm vào chúng. Cậu bó chúng quá chặt, chúng cần, chính xác là những cái rễ đó cần nhiều không khí hơn nữa."

Ông lấy cái chậu từ tay Leo và tiếp tục bài giảng. " Để có thể trở thành một kiến trúc sư, cậu cần phải chấp nhận môi trường sống xung quanh cậu, dù điều kiện sống có như thế nào đi chăng nữa. Sau đó, cậu cần nhận thức một cách triệt để và đem những ý tưởng của cậu, biến chúng thành những công trình kiến trúc."

" Tôi có thể làm được điều đó mà không có những ý tưởng được không?" Leo hỏi giọng nửa đùa. " Tôi biết mình không thể sống theo bất cứ nguyên tắc nào cả."

Giáo sư Joseph nhìn anh và cười. " Cậu không thể chạm tay tới những vì sao nhưng cậu vẫn cần chúng để soi đường mở lối, phải vậy không?"

Hãy dựa vào những ý tưởng của mình và biến chúng thành những công trình kiến trúc. Chỉ bằng cách đó thì một ngôi nhà đẹp, một lâu đài lộng lẫy mới được hình thành. Và rất có thể là một cuộc sống tươi đẹp phía trước.

Và Leo cuối cùng cũng tìm được nền tảng, một mảnh ghép quan trọng và cần thiết giúp xây dựng những thứ còn lại, một nền tảng dai dẳng nhưng vững bền. Đôi môi anh khẽ cong khi anh nghĩ và cân nhắc những điều bản thân làm với Catherine ngày đó, cách anh ve vãn, tán tỉnh cô hay cái cách anh trêu tức cô, và có vẻ như cô thích và hưởng thụ những gì anh mang lại cho cô như nhau. Có lẽ anh sẽ bắt đầu bằng một cuộc tranh luận nho nhỏ và hôn cô đến khi cô đầu hàng anh vô điều kiện. Cũng có lẽ anh sẽ lại cầu hôn cô khi mà anh có thể nắm bắt cô trong giây phút yếu lòng.

Tiến về phía những căn hộ của Rutledge, anh bất cẩn gõ cửa, bước vào và nhìn thấy Poppy đang hối hả chạy về phía cửa ra vào.

" Có phải anh—" cô nói rồi bỗng im bặt khi cô nhìn thấy anh. " Leo, em đang băn khoăn không biết anh bao giờ thì trở lại. Em không biết anh đã ở đâu, nếu không thì em đã gửi cái này cho anh rồi."

" Gì vậy em gái?" anh nhẹ nhàng hỏi và lập tức biết có chuyện chẳng lành.

Sắc mặt Poppy trông rất xấu, đôi mắt cô mở to trên gương mặt trắng bệch. " Sáng nay Catherine đã không đến phòng ăn sáng. Em cho rằng cô ấy muốn ngủ thêm. Vì đôi khi những cơn ác mộng..."

" Anh biết" Leo nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô em gái và chăm chăm nhìn vào mắt cô một cách cấp bách. " Rồi sao nữa Poppy?"

" Một giờ trước em đã gửi một cô hầu gái đến phòng của Catherine để xem cô ấy có cần gì không. Và cô ấy đã không còn ở đó, còn những thứ này thì được để lại trên bàn bên cạnh giường. Vươn đôi tay đang run lẩy bẩy của mình ra, cô đưa cho anh cặp kính bằng bạc mới. " Và có vết máu ở trên giường."

Phải mất vài giây Leo mới có thể kìm nén được cơn hoảng hốt trong mình. Anh cảm thấy như đang bị châm chích từ đầu tới chân, trái tim anh như muốn nổ tung. Một cảm giác muốn giết người đang đôn đốc thúc ép anh.

" Toàn bộ khách sạn đang được lục soát," anh nghe thấy Poppy nói qua đôi tai cũng đang muốn vỡ tung của mình, " Harry và ông Valentine cũng đang nói chuyện với những người quản lí ở tầng dưới."

" Latimer đã bắt cô ấy," Leo nặng nhọc nói. " Anh ta đã gửi ai đó đến bắt cô ấy. Và anh sẽ rút ruột của anh ta và treo anh ta cùng với chúng..."

" Leo," cô thì thầm và vươn đôi tay tới che miệng anh lại. Những gì cô nhìn thấy trên gương mặt anh lúc này đây thật sự khiến cô hoảng sợ. " Leo, làm ơn đi anh."

Sự lo âu được giảm bớt khiến cho cặp lông mày thanh tú trên gương mặt Poppy từ từ giãn ra. Đó là khi cô nhìn thấy chồng mình bước vào. " Harry, có dấu hiệu gì không?"

Gương mặt Harry trở nên rất khó nhọc và đầy dữ tợn. " Một trong những người trực đêm nói rằng đêm qua anh ta đã nhìn thấy một người làm thuê trong khách sạn, anh ta cho là vậy bởi người đàn ông kia ăn mặc đồng phục khách sạn. Lúc ấy, người đàn ông lạ mặt kia đang vác một bao tải quần áo xuống dưới tầng. Anh ta nhận thấy sự lạ lẫm này là do bình thường những người hầu gái chịu trách nhiệm chăm lo việc giặt là, và không bao giờ là vào lúc đêm khuya như thế này cả." Anh đặt tay lên vai Leo, nhưng Leo đã hất tay anh ra.

" Ramsay, anh bình tĩnh lại đi. Tôi biết anh nghĩ gì, và rất có thể là anh đúng. Nhưng anh không thể sự xự như một kẻ điên như thế được. Chúng ta cần phải..."

" Vậy hãy cố gắng mà ngăn cản tôi lại đi" Leo nói giọng khản đặc. Anh không thể kiểm quát được những suy nghĩ đang tấn công anh lúc này đây. Và anh đã bỏ đi trước khi Harry có thể nói thêm bất kì điều gì.

" Christ," Harry nói khẽ và lấy tay vò mái tóc đen của mình. Anh quay lại nhìn Poppy trong ánh mắt rối bời. " Hãy đi tìm Valentine," anh nói, " Ông ta vẫn đang nói chuyện với những người quản lí ở dưới tầng. Hãy bảo ông ấy đến gặp tay cảnh sát Hembrey hay bất kì ai ông ta có thể tìm thấy trên khu phố Bow. Hembrey có thể bắt đầu bằng việc cử một người đàn ông đến nhà của Latimer. Hãy bảo Valentine nói rằng có một âm mưu giết người đang diễn ra."

" Leo sẽ không giết đức ngài Latimer đâu," Poppy nói, gương mặt cô trở nên tái nhợt.

" Nếu Leo không giết anh ta," Harry trả lời trong sự chắc chắn lạnh lùng, " thì anh sẽ làm điều đó."

Catherine tỉnh dậy trong một trạng thái rất lạ, hoa mắt, chóng mắt và lơ đãng, nhưng trên tất cả cô cảm thấy rất vui vì cuối cùng cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng ấy. Nhưng khi cô mở to mắt, cô phát hiện ra rằng bản thân dường như vẫn đang trong cơn ác mộng, cô đang ở trong một căn phòng mờ mọt khói thuốc đến ghê tởm, những ô cửa sổ thì được che kín bởi những tấm rèm dày đặc.

Phải mất một lúc lâu cô mới có thể bình tĩnh lại và dùng hết sức để nhìn mọi thứ mà không có kính. Cằm cô đang rất đau, miệng cô thì khô lại đầy khó chịu, cô đang khao khát một cốc nước lạnh, một luồng không khí trong lành. Cô tay cô bị buộc chặt ra sau lưng, cô đang nửa ngồi, nửa dựa trên một chiếc ghế xô-pha nhỏ và cô vẫn còn mặc trên mình bộ đồ ngủ. Một cách vụng về, cô dùng vai để cô gắng hất vài cộng tóc rối đang lòa xòa trước mặt ra sau lưng.

Catherine biết căn phòng này, vẫn mờ mịt tối tăm như nó đã từng. Và cô biết người phụ nữ đang đứng gần cô lúc này đây, mảnh khảnh khoác trên mình trang phục đen tuyền. Đôi bàn tay kia đang di chuyển đầy tinh tế và tao nhã khi bà ta nâng nhẹ cái vòi bằng da thuộc được gắn vào một cái ống điếu. Đặt chiếc vòi lên môi mình, bà ta hít một hơi rồi nhàn nhã phả ra một làn khói trắng.

" Bà?" Catherine hỏi, giọng cô trở nên cục cằn, cơn tắc nghẹn đang ngự trị nơi cổ họng cô.

Người phụ nữ kia tiến lại gần hơn cho đến khi gương mặt ấy hiển hiện trong tầm nhìn của Catherine. Một khuôn mặt phủ đầy phấn trắng, đôi môi đỏ chót. Đôi mắt quen thuộc ấy được viền xung quanh bởi phấn côn ( một thứ phấn đen đánh mi mắt của người Ả rập).

" Bà của cô...mẹ của ta đã chết lâu rồi. Bây giờ đây là nhà của ta, là nơi làm việc của ta."

Althea, Catherine nhận ra trong nỗi kinh hoàng. Một Catherine xanh xao vàng vọt, những đường nét quyến rũ ngày xưa nay đã không còn. Gương mặt kia phủ mấy tầng phấn nhưng vẫn không che được những nếp nhăn, điều này khiến cho làn da của Althea chẳng khác nào lớp sứ tráng men vỡ phát ra tiếng kêu răng rắc. Dì ấy trông còn đáng sợ hơn cả bà nữa, dì không khác dì một người điên dại, mắt dì sưng lên trông thấy.

" William nói với ta rằng đã nhìn thấy cô," Althea nói. " Và ta đã nói rằng, ' cô ta đã đi quá lâu rồi, chúng ta phải đem cô ta trở về, phải không nào?' Cậu ta đã phải mất khá lâu cho kế hoạch này, và cuối cùng cậu ta cũng thành công.". Dì ta nhìn vào một góc khuất trong phòng và nói tiếp. " Cậu thật là một đứa bé ngoan William à."

Cậu ta trả lời trong một tiếng rì rầm không thể hiểu được. Hay chí ít bản thân Catherine không hiểu được điều này, giờ đây bên tai cô đang vang lên những âm thanh khó chịu. Có vẻ như hệ thống bên trong cơ thể cô đang được tái thiết lập, một sự sắp xếp kênh thông tin và các dây thần kinh hoàn toàn mới lạ, khiến cho cô khó có thể thích nghi ngay được.

" Cháu có thể uống chút nước được không?" cô hỏi giọng khàn khàn

" William, lấy cho vị khách của chúng ta ít nước."

William vụng về tuân lệnh, cậu tiến đến đổ đầy ly nước và đứng gần Catherine. Đặt và giữ cốc nước gần môi cô, cậu quan sát cô nhấp từng hớp nước một. Nước từ từ thấm vào đôi môi khô, má trong và cổ họng cô. Cô có cảm giác mình vương đầy bụi bẩn và khó chịu.

William lui đi còn Catherine ngồi chờ đợi khi dì cô thở phì phèo trên chiếc ông điếu một cách đầy suy tư.

" Mẹ ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu," Althea nói, " vì cô đã bỏ trốn đi như vậy. Đức ngài Latimer đã truy lùng chúng ta bao nhiêu năm rồi, ngài ấy yêu cầu được hoàn trả tiền...cũng có thể là cô. Nhưng cô không hề quan tâm tới những gì mà cô đã gây ra. Cô không bao giờ mảy may suy nghĩ về những gì mà cô nợ chúng ta."

Catherine đấu tranh để giữ cho đầu mình được bình ổn. " Cháu không nợ hai người thân thể của cháu."

" Cô nghĩ rằng bản thân cô quá tốt đẹp cho điều đó sao. Cô muốn tránh đi theo vết xe đổ của ta sao. Cô muốn có một sự lựa chọn phải không?" Althea dừng lại, như đang chờ đợi một sự xác nhận. Khi mà không có dấu hiệu của sự đáp trả, dì ta tiếp tục nói với giọng dữ dằn. " Nhưng tại sao cô có được điều đó khi mà ta đã không? Mẹ của ta đã đến bên giường vào một đêm nọ. Bà ấy nói rằng bà sẽ mang đến cho ta một một quý ông thú vị để " dỗ dành" ta trên giường Nhưng trước tiên anh ta sẽ chỉ cho ta một vài trò chơi mới. Sau đếm đó, dù ta mới mười hai tuổi thôi nhưng bản thân đã không còn trinh nguyên nữa rồi."

Lại một hơi hít dài, từng đợt khói thuốc lại phả ra. Catherine không còn cách chống đỡ được những làn khói này nữa rồi. Gian phòng như đang có sự rung chuyển nhè nhẹ, Catherine có cảm giác như đang trên một bong tàu bị đu đưa, lúc lắc bởi sóng biển. Cô trôi nổi trên từng đợt sóng, đồng thời lắng nghe từng cơn sục sôi của dì Althea. Và cô cảm thấy trong lòng dậy lên một nỗi cảm thông, nhưng cô thích cảm xúc còn lại của mình hơn, nó vẫn còn chìm sâu dưới làn nước.

" Ta cũng đã nghĩ tới việc chạy trốn," Althea nói. " Ta đã nhờ anh trai ta giúp, tức là bố của cô đấy. Anh ta đã sống cùng chúng ta, đến và đi mỗi khi anh ta thích, ngủ với đàn bà nơi đây mỗi khi anh ta muốn, và họ chẳng dám phàn nàn với mẹ ta. " Em cần một ít tiền," ta đã nói với anh ta như thế. " Em sẽ đi khỏi cái đất nước này." Nhưng anh ta đã với mẹ và bảo bà những gì ta đã nhờ vả anh ta. Và sau đó ta đã không được ra khỏi nhà hàng mấy tháng trời.

Từ những gì còn lưu lại trong trí nhớ của Catherine về người cha của mình, một người cộc cằn và nhẫn tâm thì chuyện này hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng bản thân cô đã không kiềm chế được mà gặng hỏi, " Tại sao cha lại không giúp dì?"

" Anh trai ta thích sự việc cứ diễn ra theo chiều hướng đó- anh ta đã có những thứ tốt nhất mà không phải động tay động chân gì. Mẹ cho anh ta tất cả những gì anh ta muốn. Và con lợn ích kỉ ấy ( nguyên bản nha, ko phải ta chém đâu ^^) thì không hề ngần ngại việc hi sinh ta để cho anh ta có thể được sống thoải mái." Dì ta dừng lại. " Vì thế ta trở thành...như những người đàn bà ở nơi đây. Ta cầu nguyện được giải thoát biết bao nhiêu năm rồi. Nhưng Chúa không nghe được những lời thỉnh cầu của những phụ nữ như ta. Chúa chỉ quan tâm tới những gì ngài ấy tạo ra mà thôi."

Hoang mang và nheo mắt lại, Catherine cồ vận sức để giữ cho những suy nghĩ trong mình được liền mạch. " Dì," cô gọi, " tại sao dì lại mang cháu đến đây? Nếu dì đã phải chịu điều đó...tại sao nó cũng phải được áp dụng vào cháu?"

" Tại sao cô lại bỏ trốn khi mà ta đã không thể? Ta muốn cô trở thành ta. Cũng như ta đã trở thành mẹ vậy."

Đúng, đó chính là một trong những nỗi sợ của Catherine, là điều cô kinh sợ nhất. Rằng nếu cô bị đặt trong hoàn cảnh hiểm nghèo, bản tính " tà ác" trong cô sẽ được khơi dậy và chiếm hữu tất cả những phần còn lại. Tâm trí đang mơ hồ của cô đang tràn ngập cái ý nghĩ trên và cân nhắc về nó. Quá khứ không phải là tương lai. " Cháu không giống dì," cô nói chậm rãi. " Sẽ không bao giờ là như thế. Cháu cảm thấy đau long về những gì mà cô đã phải chịu đựng, dì ạ. Nhưng cháu sẽ không lựa chọn như dì."

" Giờ ta có một sự lựa chọn cho cô đây."

Trước thái độ thờ ơ của Catherine, giọng nói nhẹ nhàng âu yếm của Althea khiến cho da thịt cô có cảm giác rung mình, sởn gai ốc. " Cô sẽ phải hoặc là đồng y gắn bó lâu dài với đức ngài Latimer," Althea tiếp tục, " hoặc là phải phục vụ tại nơi đây như ta đã từng. Nên là thế nào đây?"

Catherine từ chối lựa chọn. " Không liên quan gì đến dì," cô nói, dù bị tác động bởi thuốc mê nhưng cô vẫn cứng đầu kháng cự. " Không gì có thể thay đổi bản thân cháu."

" Vậy cô là ai?" Giọng Althea tràn đầy sự khinh miệt. " Một phụ nữ tử tế ư? Và quá tốt cho những nơi như thế này?"

Đầu Catherine trở nên năng trĩu, khiến cô không thể gắng gượng được nữa. Cô hạ thấp thân mình xuống chiếc ghế. " Một phụ nữ được yêu thương."

Đây chính là câu trả lời tồi tệ và gây tổn thương nhất đến Althea. Và đó là sự thật. Không thể mở mắt, Catherine vẫn nhận thức được những di chuyển " rộn ràng" gần đó, sự kìm kẹp của Althea, vòi hút bằng da thuộc từ chiếc ống điếu được đặt giữa đôi môi của dì ta. Mũi của cô đang phải chịu sự tra tấn khủng khiếp từ những đợt khói thuốc đang xâm nhập vào phổi cô và cô hít thở trong cực nhọc. Cô ho và bị ép phải hít những luồng khói ấy, điều đó khiến cho cô trông héo úa và gần như bất tỉnh.

" Mang cô ta lên tầng, William," Althea nói. " Đến phòng cũ của cô ta. Sau đó chúng ta sẽ chuyển cô ta sang nhà chứa.

" Vâng, thưa bà." William cẩn thận nâng người Catherine. " Thưa bà...tôi có thể buộc lại cổ tay của cô ấy được không?"

Althea nhún vai khinh thường. " Cô ta sẽ không thể chạy đi đâu với sức của cô ta được đâu."

William mang Catherine lên tầng, đặt cô lên một chiếc giường nhỏ và có mùi mốc và cởi dây buộc khỏi tay cô, đặt tay cô trong tư thế thoải mái nhất. " Xin lỗi cô," cậu ta nói nhỏ nhẹ và nhìn vào đôi mắt hé mở của cô. " Bà ấy là tất cả những gì mà tôi có. Tôi phải làm những điều mà bà ấy bảo."