Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 999: Thiên Sư Quay Về (1)




Nhuế Lãnh Ngọc thấy cảnh trước mắt, vừa ngăn chặn sự tấn công của quỷ phù, vừa lạnh lùng hét lên:

“Thiếu Dương, quay lại, mau quay lại!”

Nhưng Diệp Thiếu Dương vốn dĩ là không nghe thấy, bên tai của hắn bây giờ chỉ có tiếng chuông, đứng dậy từ từ đi về phía Trương Quả.

Dùng Thất Châm Quỷ Tâm thuật mở bảy quỷ huyệt lớn, sau đó lại dùng chuông Chiêu Hồn để thu hồn về. Đây chính là kế hoạch của Trương Quả, chỉ cần hồn phách của Diệp Thiếu Dương rời khỏi thân xác thì hắn sẽ không còn là Thiên Sư nữa mà chính là một quỷ hồn bình thường.

Đám người Nhuế Lãnh Ngọc ai cũng bị vây khốn, đừng nói Trương Quả có pháp lực của địa tiên bài vị, cho dù bây giờ một pháp sư bình thường xuất hiện, cũng có thể thu được hồn phách của Diệp Thiếu Dương.

Tứ Bảo hoàn hồn, đánh thẳng về phía Trương Quả.

Trong thời khắc mấu chốt này, Trương Quả đương nhiên sẽ không để Tứ Bảo phá hỏng việc, nhưng bản thân hắn lại không dư tay để đối phó với hắn ta, vội vàng xoay người nói với Vương Bình:

“Còn không mau lên?”

Vương Bình ngẩn người, phi thân xuống pháp đàn, chặn trước mặt Tứ Bảo.

“Ngươi!”

Tứ Bảo liếc nhìn Vương Bình một cái, theo bản năng dừng lại.

Vương Bình lắc đầu, trong mắt lộ ra thần sắc kiên quyết, hai tay giơ lên trời vẽ một lúc, hóa ra một bóng người cao lớn, cả người đen như mực, trên mặt còn mang một cái mặt nạ, cặp mắt, cái miệng đều là lỗ đen, hai tay cực dài, trông quái dị vô cùng.

Đây là quỷ sao?

Tứ Bảo không kịp nghĩ nhiều, hai tay kết thành Vô Tướng Ấn, hiện ra La Hán kim thân, 18 pháp tướng cùng các loại pháp khí đánh thẳng về phía quái vật kia.

Con quái vật mở miệng cực lớn, dùng sức hút, phát ra một cỗ sức mạnh có thể nuốt trọn mọi thứ, quấn kim thân pháp tướng lên không.

“Ma nuốt hồn!”

Trong lòng Tứ Bảo liền chùng xuống, lo lắng vô cùng, nhưng nhất thời cũng không thoát được.

Tất cả cũng chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt.

Bên kia, đã không còn ai quấy rầy, Trương Quả ra sức lắc chuông, gọi hồn phách của Diệp Thiếu Dương đi về phía hắn ta.

“Mọi người, giúp tôi chặn lại!”

Nhuế Lãnh Ngọc hét lớn, Qua Qua và Tuyết Kỳ vừa nghe thấy lập tức rút về bên cạnh cô, giúp cô chống đỡ sự tấn công. Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xuống đất, từ từ nhắm mắt lại, cũng không biết là đang làm gì.

Lòng bàn tay trái của Diệp Thiếu Dương phát ra một luồng ánh sáng trắng.

Đôi mắt vô hồn cũng từ từ xuất hiện ánh sáng, nhìn lòng bàn tay trái của mình trước, đó là ấn ký thần thức mà Nhuế Lãnh Ngọc vẽ lên lòng bàn tay của hắn, chính vì nhờ vào nó, Diệp Thiếu Dương mới có thể tỉnh lại.

Cúi đầu nhìn thân thể của mình, Diệp Thiếu Dương liền hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra, nháy mắt, rất nhiều cảm xúc dâng trào vào tim.

Thôi phủ quân quả nhiên tính toán như thần, lần này đúng là kiếp nạn của mình.

“Hừ, ngươi tỉnh cũng tốt. Để ngươi thấy bản thân chết như thế nào.”

Trương Quả tà ác mỉm cười, trong miệng tiếp tục niệm chú, tay không ngừng lắc chuông.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy hồn phách của hắn căn bản là không còn chịu sự khống chế của hắn nữa, vô thức đi về phía Trương Quả.

Thần thức của Nhuế Lãnh Ngọc thức tỉnh hắn nhưng lại không thể ngăn được sự khống chế của chuông Chiêu Hồn đối với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy ở phía xa, nhìn thấy Tôn Ánh Nguyệt, Nhạc Hằng, nhìn thấy Đạo Phong một mình chống lại hai tên sĩ quan, đã chiếm hoàn toàn thế thượng phong, nhưng nhất thời cũng không thể dứt khỏi vòng chiến.

Sau đó nhìn thấy Tứ Bảo, Qua Qua và Tranh Tử đang chiến đấu đẫm máu, cuối cùng ánh mắt rơi vào gương mặt của Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không phải bản thân không có ý chí, chỉ là khi thân xác không còn, hắn chỉ là một vong hồn, cái gì cũng không làm được...

“Ha ha ha, Diệp Thiếu Dương, ngươi qua đây cho ta!”

Trương Quả nở tràng cười cổ quái, gia tăng tiết tấu lắc chuông, cũng gia tăng tốc độ bay đến của hồn phách Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn gương mặt nở nụ cười độc ác của Trương Quả, chết trong tay hắn ta, trong lòng thật không cam tâm, cắn răn, chuẩn bị phân giải nguyên thần.

Phân giải nguyên thần, hồn phách sẽ vỡ tan, sản sinh ra một cỗ sức mạnh to lớn, tuy là không thể tạo ra sức công phá gì với một địch thủ lớn mạnh như Trương Quả nhưng cho dù là hồn bay phách tán hắn cũng không muốn để hắn ta khống chế hồn phách của mình.

Đây là tôn nghiêm cuối cùng của một Thiên Sư.

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc lần cuối rồi nhắm mắt lại.

Nhuế Lãnh Ngọc và hắn có tâm linh tương thông, biết hắn muốn làm gì, cô thảm thiết kêu một tiếng:

“Không!”

Một làn khói trắng từ thân thể của Diệp Thiếu Dương bay lên, đột ngột cuốn lấy hồn phách của Diệp Thiếu Dương, kéo nó quay trở về, nhập vào xác. Khói trắng hóa thành bốn luồng khí quấn lấy khắp người Diệp Thiếu Dương, thân ảnh Dương Cung Tử xuất hiện, đỡ lấy người Diệp Thiếu Dương.

“Thiếu Dương, ngươi sao rồi?”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Dương Cung Tử không mang mặt nạ, mỉm cười với cô, nhưng phát hiện thân thể đã không chịu khống chế.

Nhưng cuối cùng thì hồn cũng đã quay trở về với xác.

Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không ngờ Dương Cung Tử lại ra tay kéo hắn từ cõi chết trở về...

Trước kia hắn từng tiến vào Âm Dương kính, muốn nhờ Dương Cung Tử giúp đỡ, nhưng lúc ấy Dương Cung Tử đã nhập định, tu luyện đạo thứ tư trong Hỗn Độn Thiên Thể, ngay lúc thời khắc mấu chốt, hồn phách và nguyên thần không thể rời khỏi thân thể được, đành phải quay về.

“Ta vừa mới tu luyện xong, xin lỗi, suýt chút ta đã đến muộn.”

Dương Cung Tử nhìn hắn, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp:

“Bảy quỷ huyệt lớn trên người ngươi đã bị đánh xuyên, tuy là hồn quay lại xác nhưng không có cách nào cử động, ngươi mau điều khí tu bổ kinh mạch, ta giúp ngươi chống đỡ một chút.”

Dứt lời, thân thể bay lên, bốn luồng khí trắng Hỗn Độn quấn quanh thân, hình thành một kết giới, đem Diệp Thiếu Dương và bản thân cô che chở ở chính giữa.

“Hỗn Độn Thiên Ma!”

Trương Quả tức điên, bản thân hắn thiên tính vạn tính, nhưng lại không tính đến sự tồn tại của Dương Cung Tử, suy cho cùng cô ta cũng ở trong Âm Dương kính, khí tức hoàn toàn bị ngăn cách.

Mắt thấy thân thể Diệp Thiếu Dương có thể giơ tay nhấc chân, sự ngoài ý muốn đột ngột như vậy khiến Trương Quả nổi giận đùng đùng, lập tức ra lệnh cho hai con quỷ phù và hai Thiên Long ma tướng canh giữ sẵn ở một bên cùng nhau tấn công, bản thân hắn ta cũng nhảy vào vòng chiến, hai tay hợp lại tạo ra một lá ngọc phù, hóa thành một bảo ấn của Đạo môn, ấn lên trên kết giới, dùng sức trấn áp.

Gương mặt của Dương Cung Tử lập tức xuất hiện sự thống khổ, bị hai con quỷ phù và hai ma tướng tấn công, đã đủ mệt chết rồi, bây giờ lại thêm Trương Quả, tuy là cô mới tu luyện xong Hỗn Độn Thiên Thể đạo thứ tư nhưng cũng chẳng kiên trì được bao lâu.

Qua Qua và Tuyết Kỳ hợp sức đánh tan một con quỷ phù, xông về phía Diệp Thiếu Dương.

Trương Quả nhấc tay, ném ra một đống quỷ phù giấy, chúng không ngừng rơi xuống đất, lập tức hóa thân thành tà linh, bắt giữ hai người Qua Qua và Tuyết Kỳ, tuy là quỷ phù giấy rất dễ tiêu diệt nhưng số lượng cực đông, nhất thời hai người không có cách nào thoát ra được.

Đối với hai người họ, Trương Quả không lo lắng lắm, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa lớn, Đạo Phong đã dùng Phiên Thiên Ấn áp chế một tên tướng quân, một tay nắm Đả Thần Tiên ngăn cản sự công kích của một con quỷ khác, một tay kết ấn, luyện hóa con quỷ bị áp chế kia.

Trong lòng Trương Quả liền chùng xuống, tuy là Đạo Phong vừa đến đã bị vây đánh, tựa như chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với thực lực của hai con quỷ tướng quân mà nói, trong lòng hắn có tính toán.

So với nói hai con quỷ tướng này có thể giữ chân được Đạo Phong, chi bằng nói Đạo Phong đã cầm chân bọn họ, nếu Đạo Phong không đến thì đám người của Diệp Thiếu Dương, ít nhất phải có một nửa chết trận.

Đối diện với việc bị đánh từ hai mặt, còn có thể trong một thời gian ngắn như vậy giải quyết được một con quỷ thủ tam đẳng, Đạo Phong không hổ là đạo thần nhân gian.

Người Trương Quả kiêng kị nhất thật ra chính là hắn.