Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 977: Gặp Nạn Tại Sông Âm Thủy (2)




Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy, bước ra khỏi khoang thuyền nhìn về phía xa đằng trước, nhất thời sững người nhìn không chớp mắt.

Ở cách đó không xa có một tầng sương mù đỏ phớt trôi nổi trên mặt sông.

“Đó là cái gì vậy, yêu khí dày đặc quá!” Diệp Thiếu Dương giật mình nói.

“Trời ạ, đó là khí độc.” Quỷ dịch lái thuyền cũng đã phát hiện ra, hắn ta hoảng sợ thốt lên: “Đó là Thủy ma nhả ra khí độc, một khi đi vào thì đến quỷ hồn cũng không bay ra được.”

Hắn ta vội vàng đẩy thuyền để chuyển đi hướng khác, nhưng vẫn chậm một bước, con thuyền vừa chuyển mũi đã bị nước sông dâng lên đẩy vào trong đám sương mù đỏ tươi sắc máu.

Xung quanh mờ mịt không thể thấy được thứ gì khác ngoài một màu đỏ máu, đến cả hai bờ sông cũng không nhìn tới được.

Nước sông vốn dĩ là lặng yên giờ này lại chập chờn đẩy sóng, cơn sóng càng ngày càng mạnh đẩy thuyền lay động nhấp nhô giữa sông.

Hai tên quỷ dịch đều nằm úp sát thuyền nắm chặt lấy dây thừng cột trên hai mạn thuyền.

Trong hai bọn hắn có một tên quỷ dịch khá gan dạ, khom người cầm lên thứ gì đó giống như cây giáo sau đó hắn nắm lấy sợi dây thừng buộc lấy đuôi giáo rồi quay qua nói với Tiêu Dật Vân: “Tiêu lang quân, cái này là mũi giáo làm từ huyền thiết, bên trên có khắc đạo văn có thể giết chết được Thủy ma.”

Tiêu Dật Vân nghe thấy vậy liền bước tới nắm lấy cây giáo, tiện hỏi hắn: “Thủy ma là cái gì?”

Quỷ dịch đang định giải thích cho hắn biết thì một tiếng động lớn đột nhiên vang lên ở ngay mũi thuyền, có thứ gì đó còn nhỏ hơn cả chiếc thuyền đang đâm đầu thật mạnh lên mép thuyền.

Rầm một tiếng.

Chiếc thuyền bị đánh bay ra xa rồi lại rớt về trên mặt sông.

Nhóm Diệp Thiếu Dương do biết trước được là có nguy hiểm nên đều ngồi xổm xuống nắm chặt mạn thuyền mới không bị văng ra ngoài.

Thứ kia sau khi đâm bay thuyền lại lẻn nhanh vào trong nước.

“Ta thấy rồi, là cái con đỉa gì gì đó!” Tiêu Dật Vân la lên.

Diệp Thiếu Dương đồng ý, vừa nãy con yêu quái kia vừa nhảy lên khỏi mặt nước trong nháy mắt đó hắn cũng nhìn thấy, đó là một đám mấy con yêu quái nhìn giống như đỉa gặp khi đi trên nhánh sông chính lúc nãy, con sâu dài có hai cặp răng nanh.

Thế nhưng trông nó có vẻ như lớn hơn mấy con kia gấp bao nhiêu lần, gần như mãng xà, ngoác rộng mồm nuốt gọn một người cũng như một chuyện nhỏ.

Diệp Thiếu Dương đoán chừng là loài giống như đỉa kia đã tu luyện thành yêu, không biết là nó có được bao nhiêu năm tu vi, nếu lúc này mà ở trên bờ, hắn cũng chẳng phải lo sợ gì, nhưng bây giờ không phải là mặt đất, nó đang lặn trong nước mà hắn đang đứng trên thuyền, muốn đánh cũng không có cách nào để đánh.

“Thuyền được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, sẽ không bị nó đâm thủng.” Một tên quỷ dịch run sợ nói: “Thủy ma đang muốn lật ngược thuyền lại, chúng ta mà rớt xuống nước thì coi như chấm hết! Xin các vị trưởng quan hãy mau nghĩ cách xử lý!”

“Các ngươi bước vào trong khoang thuyền hết đi!” Tiêu Dật Vân ra lệnh, mà hắn thì đứng dậy nắm chặt cây giáo huyền thiết, đi thẳng ra mũi thuyền không có chút nào nao núng quay lại nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi đi ra đuôi thuyền, người nào đắc thủ thì phải tới trợ giúp ngay lập tức!”

Diệp Thiếu Dương cầm lấy Câu Hồn tác. Hắn đang dùng trạng thái hồn phách mà tới âm giới, không mang theo bất cứ pháp khí nào, chỉ có Câu Hồn tác là đồ thuộc về âm phủ mới có thể mang theo trên người.

Chân vừa đạp lên tới đầu thuyền, bên trái bỗng nổi sóng mạnh vỗ tới, Thủy ma lại trồi lên khỏi mặt nước, Diệp Thiếu Dương vội vung Câu Hồn tác đánh về phía Thủy ma.

Không ngờ vì thân thuyền lắc lư, lúc ra tay bị mất trọng tâm mà Câu Hồn tác không trói chặt được Thủy ma, chỉ đánh sượt qua người nó còn dính một chất lỏng màu xanh lá, linh khí trên Câu Hồn tác bị ăn mòn rung lên xèo xèo.

Diệp Thiếu Dương rút lại Câu Hồn tác định vung thêm một nhát nữa, ai ngờ Thủy ma lắc nghiêng đầu, há rộng miệng đầy răng lổm chổm gào lên rồi khà ra mùi hôi tanh thối, khiến Diệp Thiếu Dương choáng đến không đứng thẳng nổi.

Hắn vội nhẩm một trăm lần câu niệm Thanh Tâm, tẩy sạch hết yêu khí trong cơ thể ra ngoài, lại nghe thấy tiếng la thảm vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn qua thấy một tên quỷ dịch đang bị Thủy ma ngậm chặt trong miệng, trợn mắt nhìn về chân mình gào rú lên.

Hai hàm răng Thủy ma sắp sửa cắn phập lại thì bị một cây giáo cắm ngay vào cổ nó.

Thủy ma há miệng, rú lên sợ hãi, quỷ dịch rớt ra khỏi miệng của nó.

“Diệp Thiếu Dương!” Tiêu Dật Vân kêu lên.

“Khỏi phải kêu!” Diệp Thiếu Dương tung Câu Hồn tác kéo lấy tên quỷ dịch ném lên sàn thuyền, cúi đầu nhìn xem, quỷ dịch run rẩy như cầy sấy vẫn chưa tỉnh mộng sau cơn nguy hiểm, nhưng nhìn chung vẫn chưa có thương tích gì.

“Các ngươi vào trong khoang thuyền hết đi!” Diệp Thiếu Dương quát.

Hai tên quỷ dịch chèo thuyền run rẩy đi vào, Diệp Thiếu Dương đột nhiên thấy thuyền chập chờn, suýt nữa là ngã xuống, vội khom người ngồi xổm sát sàn thuyền, quay lại sau nhìn chỉ thấy một sợi dây thừng đang kéo căng trên mặt nước, Tiêu Dật Vân đang cố giữ chặt đầu còn lại.

Con thuyền bị kéo lướt đi cực nhanh trên mặt sông.

Diệp Thiếu Dương hiểu ngay là giáo huyền thiết cắm chặt trên thân Thủy ma, bị kéo sâu vào trong nước.

Tiêu Dật Vân ngồi ở mui thuyền chặn một chân bên mạn thuyền gồng người lên kéo chặt dây thừng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi mau đi xuống giết nó đi!”

“Ngươi còn đứng đó làm gì, ta không biết bơi!” Tuy Thủy ma bị thương, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không ảo tưởng là mình có thể giết chết nó ngay ở dưới nước được.

Đột nhiên nghe thấy ào một tiếng, một bóng màu vàng cam nhảy vào trong nước vẫy đuôi chui sâu vào dòng sông, thoắt cái đã không thấy người đâu.

“Tranh Tử!” Diệp Thiếu Dương kêu lên, ngây người ghé vào mạn thuyền gọi tên cô.

Tranh Tử là người cá, vừa sinh ra đã sống trong môi trường nước đương nhiên bơi lội cực giỏi, nhưng có thể đánh thắng được Thủy ma hay không thì Diệp Thiếu Dương không nắm chắc được bao nhiêu phần.

Sức kéo đột nhiên buông lỏng, sợi thừng buộc giáo huyền thiết bỗng bị đứt, Tiêu Dật Vân mất thế té lăn trên sàn, vội vàng đi tới ghé vào mạn thuyền nhìn chỗ Tranh Tử nhảy xuống với Diệp Thiếu Dương.

Chỉ trong chốc lát liền thấy bọt nước nổi lăn tăn trên mặt nước, sóng cũng gợn lên, không cần phải đoán cũng biết là Tranh Tử đang đánh nhau dưới kia với Thủy ma.

“Ta phải xuống giúp cô ấy, ngươi ở đây canh chừng!” Diệp Thiếu Dương lo lắng cho Tranh Tử, định nhảy xuống nước, lại bị Tiêu Dật Vân ngăn lại rồi tự mình nhảy xuống.

Nghĩ tới hắn còn lo lắng cho Tranh Tử hơn mình, Diệp Thiếu Dương cảm thấy tâm tình cũng một lời khó nói được.

Tiêu Dật Vân chui vào trong nước cũng đã lâu mà vẫn chưa ra, mà mặt nước vẫn không ngừng nổi bọt lăn tăn khắp mặt sông, bỗng dưng chuyển hướng gần thuyền.

Một ngọn sóng phóng vọt lên cao, Diệp Thiếu Dương vội ngẩng đầu nhìn thấy Tranh Tử đang đánh nhau mới Thủy ma, yêu khí đỏ tươi bao bùm lấy người cô cũng trộn lẫn vào huyết khí trên người Thủy ma, rồi từ từ chiếm phần thắng.

Diệp Thiếu Dương một lòng muốn giúp đỡ nhưng sờ tới bên người không bùa, không pháp khí chỉ có một sợi Câu Hồn tác, chiều dài lại có hạn, liền thấy cảm giác vô lực đúng là không bột đố gột nên hồ.

Trận chiến kéo dài tầm mấy phút đồng hồ kết thúc là Thủy ma ý đồ trốn thoát, bơi vòng quanh con thuyền, mà Tranh Tử theo sát không buông tha.

Mà Thủy ma cũng vô cùng thông minh, vung lên cái đuôi mình như một chiếc roi bao dày đặc yêu khí lên đánh lên chiếc thuyền.

Lần này là nhất định phải đánh lật luôn chiếc thuyền.

Chiêu này của Thủy ma cũng coi như là dương đông kích tây, tốc độ của Tranh Tử trong nước nhanh hơn nó, tu vi cũng mạnh hơn nó, có muốn đánh cũng không đánh lại, lại không chạy thoát được, nhưng nếu nó ra đòn như vậy, Tranh Tử muốn cứu người trên thuyền thì phải quay về cứu giúp.

Chỉ cần chậm lại một lát như vậy là nó có thể chạy thoát được, thậm chí còn có cơ hội đánh lén một cái, dù sao thuyền còn nằm đó, mà nó thì có nấp nơi khó thấy được.

“Đúng là coi thường sự có mặt của ta đây!” Diệp Thiếu Dương đoán ra ý định của Thủy ma, liền nổi giận gầm lên, vận Đâu Suất Bát Quái tiên, quất mạnh Câu Hồn tác trên tay, đánh thẳng về phía nó.