Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 954: Huynh đệ đồng lòng 




Diệp Thiếu Dương xoay người, nhìn chằm chằm Đạo Phong, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Đạo Phong nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói, “Giúp ngươi một lần cuối cùng, nếu ta còn chưa chết.”

“Hành động theo cảm tính.”

Đạo Phong cười khinh thường, “Thằng nhóc chết tiệt, đến khi nào thì ngươi mới trưởng thành đây?”

“Lão đại, chúng ta tới giúp ngươi!”

Đám người Qua Qua chạy đến, muốn xông vào trong trận pháp.

“Tất cả mọi người dừng lại!”

Nhuế Lãnh Ngọc giang ra hai tay, ngăn cản mọi người, quát lớn: “Các người đừng làm loạn thêm, Thiếu Dương làm như vậy, những pháp sư kia sẽ hiểu, vì thế hắn mới lựa chọn vào bên trong, chứ không phá trận từ bên ngoài! Các người xông vào như vậy, sự tình sẽ hoàn toàn rối loạn hơn thôi! hắn là có khổ tâm của mình.”

Tuyết Kỳ cũng đi lên, giúp cô ngăn mọi người lại, trầm giọng nói: “Thiếu Dương làm như vậy, bất kể kết quả thế nào, giới Pháp Thuật cũng sẽ lý giải cho hắn, rốt cuộc hắn cũng có nỗi khổ riêng, các người mà xông lên, khiến sự việc biến chất, kỳ thực chỉ hại hắn thêm.”

Mọi người cẩn thận suy nghĩ, đúng là như thế, nên đành đứng lại.

“Biết rồi, Đại tẩu.”

Qua Qua thè lưỡi, hạ giọng nói, “Người càng biểu hiện giống chị dâu chúng ta đó.”

Mọi người che miệng cười trộm.

Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, trừng mắt liếc nó một cái.

“Nhưng mà, lão đại có thể phá trận sao?”

Tiểu Thanh có chút lo lắng.

Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, âm thầm nhíu mày, nói: “Cho dù kết quả có thế nào, thì đây cũng là lựa chọn của hắn, chúng ta không nên can dự vào, làm cho sự việc càng trở nên tồi tệ hơn.”

Trương Vô Sinh cùng Thích Tín Vô, Định Trần sư thái trao đổi ánh mắt với nhau, ra lệnh một tiếng, mọi người lại bắt đầu niệm chú, khởi động trận pháp.

Gió lốc từ trận pháp phóng ra, thổi đầu tóc của Đạo Phong cùng Diệp Thiếu Dương rối loạn cả lên.

“Thì ra trong này đáng sợ như vậy……”

Diệp Thiếu Dương cảm nhận được áp lực từ trận gió lốc, lẩm bẩm tự nói.

“Hiện giờ hối hận cũng đã chậm rồi.”

Đạo Phong lạnh lùng nói, dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắt đầu ngón tay, máu tươi chảy ra, lập tức bị lưỡi kiếm hút hết vào, trong lúc nhất thời linh khí bùng nổ.

“Nhiều năm không gặp, nó còn nhận ra ta.”

Nhẹ nhàng vươn ngón tay vuốt ve kiếm phong, lần thứ hai nhìn một Phật một Đạo, lạnh nhạt nói: “Cổ nhân thì thế nào, cho các ngươi kiến thức một chút pháp thuật Mao Sơn chính tông!”

Vung kiếm chiêu, tấn công đạo sĩ kia, Long Tuyền Kiếm hóa thành một đạo tử khí, quanh quẩn cả người.

Đạo Phong xuất thủ mau như chớp, tư thế phóng khoáng, lưu loát vô cùng, bộ dáng nhìn cũng cực kỳ tiêu sái.

Trần Lộ hai tay che miệng, đôi mắt lấp lánh nhìn Đạo Phong, nhịn không được mà khen: “Soái quá đi.”

Diệp Thiếu Dương cũng huy động Câu Hồn tác, tấn công về phía hoà thượng ở đối diện.

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hai sư huynh đệ cùng nhau chiến đấu.”

Lão Quách thập phần cảm khái, “Các người xem cách bọn họ đánh, có thấy đặc điểm gì không?”

Mọi người quan sát hai người bọn họ một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đạo Phong ra chiêu phóng khoáng, mỗi lần xuống tay đều rất mạnh, uy lực cực mạnh, khiến đối thủ không thể nào phản kích, nhưng lại không nhanh không chậm, trông rất lưu loát tự nhiên.

Thiếu Dương…… Không nhìn cũng biết, hắn thường thủ trước tiết tấu chậm rãi, thích dụ kẻ địch, một khi quan sát xong, xuất chiêu càng lúc càng nhanh, điên cuồng truy kích.

Hai người họ, một người thích đánh kiểu cường công dồn dập mạnh mẽ, một người thích đánh du đấu, một người khí phách, một người cẩn trọng, xem ra cũng là quan hệ với tính cách của bọn họ.”

Lão Quách cười cười gật đầu, nói: “Cô có thể nhìn ra thủ đoạn xuất chiêu giống nhau của hai người bọn họ không?”

Không đợi Nhuế Lãnh Ngọc trả lời, tiếp tục nói: “Pháp thuật Mao Sơn, có đặc điểm lớn nhất chính là một chữ “Biến“, bất kể tróc quỷ hàng yêu hay là cùng người khác đấu pháp, đều chú ý quan sát, mỗi chiêu xuất thủ trông thì như tùy ý, nhưng trên thực tế đều có chiêu hậu ở sau, dự phán phản ứng của đối thủ, một khi đắc thế, liền điên cuồng tấn công, tung ra đủ loại thủ đoạn, một hơi chế trụ đối thủ.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhớ lại lần trước, khi Diệp Thiếu Dương đối phó Thi Vương, giống như Lão Quách nói, thủ đoạn như như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, mỗi lần Thi Vương biến hoá chiêu thức, đều nằm trong dự đoán của Diệp Thiếu Dương.

Trong lòng hình như đã hiểu ra, chậm rãi gật đầu, nói: “Nói thì dễ dàng, nhưng để làm được như vậy, một là phải dựa vào kinh nghiệm, còn phải dựa vào chính ngộ tính của mỗi người, khả năng quan sát cũng như năng lực quyết đoán, đều vô cùng quan trọng.”

“Cái này đương nhiên,”

Lão Quách nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Đạo Phong trong trận pháp, mặt mang đắc ý, “Vận khí của ta tốt, đã từng theo hai người bọn họ làm cộng sự, có hai sư đệ khủng bố như vậy, đi đến nơi nào cũng có thể chém gió được.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đối với việc Đạo Phong nhập ma, hình như huynh không có cảm giacs gì?”

Lão Quách chỉ hơi mỉm cười, cũng không có đáp lại.

Đạo Phong dồn sức đánh một kích, chém tan tàn niệm đạo sĩ, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, đợi một hồi, Diệp Thiếu Dương mới dùng Câu Hồn tác giải quyết tàn niệm tăng nhân kia.

“Quá chậm.”

Đạo Phong nói.

“Là do ngươi có Long Tuyền Kiếm trên tay mà thôi!”

Diệp Thiếu Dương tỏ ra không phục.

Đám người Trương Vô Sinh thấy hai người hợp lực, nhẹ nhàng xử lý hai đạo tàn niệm, cắn răng một cái, nhìn Long Dương chân nhân phất tay, “Tế kiếm!”

Long Dương chân nhân giật mình sửng sốt, mở cái ba lô ra, lấy bốn thanh kiếm, rút khỏi vỏ kiếm: một xanh lá, một đỏ, một xanh da trời, một tím, lần lượt giao cho Thích Tín Vô, Định Trần sư thái, Trương Vô Sinh, chính mình cũng cầm một thanh.

Bốn người đều cắn rách đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên thân kiếm, sau đó dùng thủ quyết phóng ra, xuyên vào trong trận pháp, cắm xuống mặt đất tại bốn phương hướng khác nhau.

“Tru Tiên Tứ Kiếm?”

Diệp Thiếu Dương cả kinh.

“Không tồi, ta biết mà, bọn họ còn có hậu thủ chưa xuất, ba môn phái này, đều nắm giữ một thanh kiếm, thanh Tru Tiên Kiếm còn lại, ở Huyền Không Quan, bọn họ cũng mượn tới đây, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước.”

Trương Vô Sinh nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Tru Tiên Kiếm xuất, không thấy máu quyết không thu.

Chúng ta vốn chỉ định bắt Đạo Phong mà thôi, hiện tại không thể trơ mắt nhìn bao công sức trước đây bỏ phí hết, cũng chỉ có thể mạo hiểm dùng đến Tru Tiên Tứ Kiếm, Diệp sư điệt, chuyện của ngươi bọn ta hiểu, cũng coi như ngươi đã trọn tình nghĩa huynh đệ, ngươi vẫn nên rời khỏi đây, tránh bị ngộ thương.”

Tru Tiên Tứ Kiếm, là biến trận của Tru Tiên Trận, kiếm trận hợp nhất, tuy đám người này pháp lực cao thấp không giống nhau, nhưng cũng đã phát huy uy lực lớn gấp mười lần, hơn nữa giống như Trương Vô Sinh nói, một khi Tru Tiên Kiếm xuất khỏi vỏ, không thấy máu quyết không thu.

Diệp Thiếu Dương thân là Thiên sư, đương nhiên hiểu được điều này, chính mình cũng biết với pháp lực của mình cùng Đạo Phong, căn bản không đủ để đối phó Tru Tiên Kiếm Trận, hít sâu một hơi, nói: “Các người cứ làm trách nhiệm của mình, ta cũng làm trách nhiệm của ta.

Nói nhiều vô dụng, động thủ đi.”

Sự tình đã tới nước này, Trương Vô Sinh ngược lại có chút do dự, trước tiên chỉ huy mọi người cùng nhau phát lực, kích hoạt kiếm trận, khiến hai người Diệp Thiếu Dương không thể đột phá trận pháp đào tẩu, sau đó nghiêng người, nói với Thích Tín Vô cùng Định Trần sư thái bên cạnh: “Hai vị, chuyện này không dễ làm rồi, Đạo môn ta mấy trăm năm mới có một kỳ tài như thế, còn là truyền nhân của Diệp Pháp Thiện, Mao Sơn chính tông, vạn nhất giết chết hắn, giới Pháp Thuật sẽ tổn thất nghiêm trọng.”

Nghĩ nghĩ rồi cười khổ nói: “Nói thẳng là ta còn sợ Thanh Vân Tử tới gây sự.”

Đạo Phong đã nhập ma, bị Thanh Vân Tử trục xuất khỏi sơn môn, dù mình có giết hắn, cũng coi như vì Đạo môn thanh lý môn hộ, Thanh Vân Tử có muốn đánh nhau, cũng không thể nói được gì.

Diệp Thiếu Dương thì lại không giống, Trương Vô Sinh vô cùng rõ ràng, vạn nhất Diệp Thiếu Dương có bất trắc gì, Thanh Vân Tử nhất định sẽ cùng với mình không chết không thôi