Quỷ không giống như người, tứ chi chia lìa, thủng bụng lòi ruột vẫn sẽ không chết, nhưng đầu thì không giống, tu vi cùng lệ khí của một con quỷ, tất cả đều ở trong đầu, vì đầu là có chứa Thiên Hồn trong tam hồn của hồn phách, cho nên phương pháp giết quỷ đơn giản nhất chính là phá đi quỷ môn, hóa giải quỷ khí.
Quỷ có gan cắt đầu, đều là loại lệ khí sâu nặng, khó có thể siêu độ, đầu bị cắt xuống, lệ khí tiết ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn quỷ lực tăng mạnh, nhưng bởi vì tu vi bị tiết ra, đầu ở ngoài trong thời gian dài, thì dù đầu có trở lại, cũng có một ít tu vi bị mất đi.
Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương thấy một màn xảy ra như vậy, liền biết là đám quỷ này muốn cùng mình liều mạng, nói cách khác, là Lương Đạo Sinh muốn cùng mình liều mạng.
“Này, ném chút pháp khí cho ta với!”
Diệp Thiếu Dương hướng ra bên ngoài lớn tiếng kêu, Thanh Long Yển Nguyệt Đao tuy tốt, nhưng tương đối cồng kềnh, phải dùng sức vũ động mới có thể phát huy uy lực, mà tình huống trước mắt thì đại đao không thể huy động mãi được.
Kể từ khi “Vạn Quỷ Phệ Hồn Trận”
hình thành, quỷ khí lan tràn ra, hình thành một đạo kết giới, Nhuế Lãnh Ngọc có lòng muốn đi vào giúp Diệp Thiếu Dương, nhưng đã một lúc lâu vẫn không thể mở ra kết giới, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.
Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của hắn, lập tức không chút do dự cởi túi trên vai xuống, ném về phía Vạn Quỷ Trận.
Diệp Thiếu Dương thấy cái túi được ném vào, vội vàng vươn người bắt được, duỗi tay vào tìm, nắm được một vật mềm như bông, cúi đầu thì thấy, đó là một bao khăn giấy, lại tìm một hồi, lại càng khiếp sợ hơn, không biết là khăn gì, vội vàng nhét trở lại, tức giận hét: “Lão đại ngươi có phải ném nhầm túi hay không!”
Nhuế Lãnh Ngọc bất chợt nhớ tới vật trong túi, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: “Ngươi tìm ở túi bên, có đậu đồng gì đó!”
Diệp Thiếu Dương thò tay vào cái túi mặt bên, cuối cùng mò được một nắm đậu đồng, đậu đồng là pháp khí cơ sở thường dùng nhất của giới pháp thuật, bất luận là môn phái nào cũng có dùng, đối phó với đám lệ quỷ trước mắt này thì không được, nhưng có thể dùng để phong vị.
Diệp Thiếu Dương vội lấy bốn nắm đậu đồng, ném về bốn phía Đông Nam Tây Bắc từ chỗ mình đứng ra ngoài, rơi xuống vũng máu, lập tức ngăn chặn máu đen loang rộng.
Lúc này những con lệ quỷ đang cầm cái đầu cũng đã tới gần, dẫm lên đậu đồng mà Diệp Thiếu Dương vừa ném ra, với tu vi của bọn chúng, đậu đồng không thể gây thương tổn quá lớn, nên vẫn gắng gượng bước qua được.
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, tát đậu thành binh!”
Một đạo chú ngữ được niệm qua, vô số đậu đồng nổ tung, tuy linh lực ẩn chứa trong đó không nhiều lắm, nhưng thắng ở số lượng, trong lúc nhất thời linh lực bùng nổ, liền trực tiếp chấn vỡ đám lệ quỷ đi đầu, quỷ khí không tiêu tan, hơi chút cản trở được đám lệ quỷ phía sau một lát, trong lúc nhất thời trận pháp trở nên hỗn loạn.
Diệp Thiếu Dương vốn không trông cậy vào đậu đồng có thể giết quỷ, mà chỉ muốn làm loạn trận pháp, lập tức hít sâu một hơi, cắt qua đầu ngón tay, dùng máu vẽ đạo văn lên trên chuôi đao, vận chuyển cương khí, đối với một đám lệ quỷ mới vào chém xuống, một đao đi xuống tiêu diệt ngay mười mấy con.
Sau đó thừa lúc hỗn loạn nhảy vào trong trận, đại sát tứ phương, có chút uy thế của Quan Vân Trường giết địch trên chiến trường.
“Hừ?”
Từ bên ngoài trận pháp truyền đến tiếng gầm tức giận của Lương Đạo Sinh, tiếp đó là tiếng niệm chú ngữ.
Diệp Thiếu Dương nghe không rõ hắn niệm cái gì, cũng không muốn quản nhiều, tiếp tục vung đao giết quỷ, vài giây sau, hắn cảm thấy đám lệ quỷ bên người đã bắt đầu lui về phía sau, trong lòng kinh ngạc, đây là chơi trò gì đây? Không chờ cho hắn kịp phản ứng, chỉ thấy những quỷ hồn vừa mới rút lui ra ngoài, lúc này cùng nhau rống to, ném cái đầu trong tay về phía hắn, việc này vẫn chưa phải mấu chốt: Sau khi ném cái đầu đi, thì những hình thể của bọn quỷ đó đều hóa thành khói, mà chui vào trong từng đầu.
Đây là vu thuật gì? Diệp Thiếu Dương toàn thân kinh ngạc đến ngây cả người, nhưng không kịp nghĩ nhiều, những đầu quỷ đó từ bốn phương tám hướng lao tới, che trời lấp đất, không có một chỗ hở nào, mỗi một cái đầu đều mang theo quỷ lực khủng bố.
Chơi lớn rồi, liều mạng! Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, vung lên đại đao, chém một loạt đầu quỷ đang lao tới trước tiên từ phía đối diện, cương khí trong cơ thể bùng nổ ra, rót nhập vào chuôi đao, đem linh tính của đại đao hoàn toàn kích phát ra, trên lưỡi đao sáng lên một tầng ngọn lửa hồng quang, rồi cùng với những cái quỷ đầu đó va chạm vào nhau.
“Oanh”
một tiếng.
Đến Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo ở ngoài trận cũng cảm giác được chấn động.
“Thiếu Dương, ngươi thế nào rồi!”
Nhuế Lãnh Ngọc hỏi thử một lần, nhưng vẫn không thể mở được phong ấn, trong tình thế cấp bách liền hỏi.
Diệp Thiếu Dương cũng muốn trả lời nàng, nhưng tại trong miệng toàn là máu, trước đó lúc va chạm với quỷ lực, thật giống như bị một chiếc xe tải đụng phải, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, trường đao như muốn rời tay, hoàn toàn là dựa vào bản năng mà nắm trong tay.
Lúc này nếu có mấy lá linh phù, thì có thể thi triển pháp thuật, kéo dài được chút thời gian.
Từ phía sau truyền đến một luồng quỷ khí dao động, Diệp Thiếu Dương biết lại có một đám đầu quỷ nữa bay đến, đành phải nhấc trường đao lên, xoay người nghênh địch, kết quả quay đầu lại nhìn, nhất thời kinh ngạc đến ngây người: Vô số đầu quỷ đã tập hợp lại với nhau, hóa thành một đầu quỷ khổng lồ mặt mũi hung tợn, mở to ra cái miệng, lao về phía hắn mà cắn.
Đây rốt cuộc là vu thuật gì, còn có thể binh giải rồi tổ hợp lại? Không thể quản được nhiều, Diệp Thiếu Dương một đao chém tới, kết quả chỉ rạch được một vết thương trên má của đầu quỷ, quỷ huyết bắn ra, đầu quỷ đã ngậm lại, hơn nữa thân hình của hắn đã bị ngậm vào trong mồm nó.
Từng luồng quỷ khí âm hàn, chui thẳng vào mũi miệng Diệp Thiếu Dương.
“Thiếu Dương!”
Nhuế Lãnh Ngọc thấy một màn như vậy, cũng không lo gì nữa cả, vung Toái Hồn Trượng, dùng sức mà nện vào kết giới.
Trong lúc nguy cấp, Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu vào khoang miệng của đầu quỷ, đầu quỷ cả người run rẩy, gào rống một tiếng, không những không mở miệng ra, mà ngược lại còn phun hàn khí nhanh hơn.
Cỗ quỷ khí âm hàn kia sau khi nhập thể, tiến vào tam đại linh huyệt trong cơ thể Diệp Thiếu Dương, đầu quỷ đổi phun thành hút, tam hồn của Diệp Thiếu Dương lập tức không ổn, có cảm giác như sắp bị kéo khỏi thân thể.
Diệp Thiếu Dương tâm thần sợ hãi, vội vàng vận khí chống cự, trong đầu vội vàng tìm đối sách: Trong tay mặc dù có đại đao thần khí, nhưng hiện tại cả người đang bị chế trụ, căn bản không thể đứng dậy, phải tìm ra phương pháp khác…… Trong giây lát cảm thấy áp lực buông lỏng, đầu quỷ trước mắt biến hoá thành khói, dĩ nhiên lại theo khoang miệng chui vào trong cơ thể, chia ra làm ba, lần lượt chui vào đỉnh đầu cùng hai vai của mình, cắn chặt Thiên, Địa, Nhân, tam hồn không bỏ, dùng sức kéo ra ngoài…… “Đây là tinh túy nhất của quỷ trận, Vạn Quỷ Phệ Hồn Tâm, cho dù ngươi có là Thiên sư Đạo môn, cũng khó mà giữ được tam hồn!”
Lương Đạo Sinh âm thanh lạnh lùng, từng chút chui vào tai Diệp Thiếu Dương.
Tam hồn bị cắn, thân thể duy trì không được, ngã trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương toàn thân run rẩy lên, Vạn Quỷ Phệ Hồn Tâm này quả nhiên đáng sợ, hơn nữa trong quỷ khí còn chứa một loại cổ độc, nhưng mà lại không bị Thiên sư huyết áp chế…… Lương Đạo Sinh chung cực trận pháp, quả nhiên đáng sợ! Bất quá hiện tại không phải là lúc khen ngợi kẻ địch, Diệp Thiếu Dương tập hợp cương khí, tiến nhập vào tam huyệt, đối kháng quỷ khí, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài được chút thời gian thôi, cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa, tam hồn của mình hiển nhiên sẽ bị kéo ra khỏi cơ thể, đến lúc đó thì dù cho là Tam Thanh có hạ phàm cũng khó cứu.
Vì thế khắc chế đau đớn, hai tay Diệp Thiếu Dương theo bản năng nắm hai cục đá, trong giây lát nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên thân thể ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Lương Đạo Sinh.