Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 470: Thiên tử Đại Minh (1) 




“Tam Nương đâu rồi?”

Diệp Thiếu Dương hỏi Diệp Tiểu Manh.

“Ở nhà ta, ta đã sắp xếp cho bà ấy một gian phòng, bà ấy rất thành thật, nhưng cứ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, mẹ ta đang chăm sóc bà ấy.”

Diệp Tiểu Manh dừng lại một chút, nói: “Cha ta cùng ba vị thôn trưởng kia chia nhau làm việc, ai nấy đều đi khắp bốn thôn, đã gặp rất nhiều người, có thể loại bỏ được không ít, cho nên thực không uổng công, có một số không gặp được, đều phải tra xét, ba vị thôn trưởng kia cũng đang cố gắng, hẳn là sẽ không bỏ sót, có không ít người ra ngoài làm công, Tưởng cảnh sát cũng thông qua hệ thống cảnh sát điều tra, cơ bản đều có thể tra được tin tức, xác nhận những người này còn sống.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, không yên tâm hỏi Tưởng Kiến Hoa: “Ông điều tra như thế nào?”

“Đầu tiên là gọi điện thoại xác minh, điện thoại không ai nhận, sẽ kiểm tra thông tin trên di động cùng thẻ ngân hàng, xem có ký lục giao dịch hay không, ngoài ra còn thông tin thuê phòng tại khách sạn...mạng lưới thông tin rộng khắp cả nước, con kiến cũng không để lọt.”

Tưởng Kiến Hoa cười nói.

Diệp Thiếu Dương ngậm miệng, cảnh sát làm việc đúng là rất hiệu quả, bất quá từ điểm này cũng có thể đoán ra, chức vị của Tưởng Kiến Hoa hẳn là không thấp, một viên cảnh sát bình thường, chỉ bằng một câu nói đã có thể sử dụng tài nguyên của cục cảnh sát, chỉ e cũng không mấy dễ dàng.

Tưởng Kiến Hoa nói tiếp: “Tra không được hết thông tin, hơn nữa trước khi nạn hạn hán phát sinh tổng cộng có 4 người mất tích, một người là thiếu nữ vị thành niên, giận dỗi người thân, bỏ nhà trốn đi, đến giờ vẫn chưa quay về.

Một người khác là lão nhân bị mắc bệnh si khờ, cũng đã mất tích.

Còn có một người vợ, sau khi cãi nhau với chồng mình thì bỏ nhà đi, không chút manh mối.

Ta nghi ngờ nhất chính là nhà này, bởi thiếu nữ kia hay lão niên bị bệnh si khờ đều tra được thông tin còn có thể lý giải, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn tra không được ký lục mua vé xe lửa, cũng không có thông tin thuê phòng khách sạn, việc này có chút kỳ quái.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chẳng phải ông mới nói có tất cả bốn người sao, còn một người nữa đâu?”

“Còn một người nữa là nam giới, chính hàng xóm nhà nữ nhân này, cũng bỏ đi đâu xuống không rõ tung tích.”

“Đệch...”

Diệp Thiếu Dương trong đầu nảy ra một ý nghĩ đen tối.

“Hạn Bạt còn không tìm được, lại còn tra ra một cuộc tình tay ba sao....”

Tưởng Kiến Hoa nói: “Chồng người phụ nữa bị mất tích sau một tháng đã báo án, cảnh sát cũng đã điều tra qua, bất quá bởi vì bỏ đi cùng người khác, nên chắc chắn sẽ giấu giếm hành tung, nên không thể kết thành án kiện hình sự để điều tra.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu mấy người mất tích là do Hạn Bạt, tất nhiên không được tính là án kiện hình sự, đặc biệt là vụ bỏ nhà ra đi này.”

Tưởng Kiến Hoa gật đầu nói: “Các ngươi chỉ cần tìm ra Hạn Bạt là được, nếu thực sự kết thành án kiện hình sự, sẽ có người tới xử lý.”

Diệp Tiểu Manh nghe xong câu chuyện, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi hiểu biết mấy việc này lắm mà, ngươi nghĩ đi, có biện pháp nào tìm ra thi sát trong mấy nhà đó không, Tưởng cảnh sát tưởng vận dụng thủ đoạn trinh sát, tra xét từ thân quyến của người bị mất tích, nhưng như vậy sẽ tốn tương đối thời gian, mà chưa chắc đã hữu dụng.”

Diệp Thiếu Dương suy tính một hồi, phân tích cho bọn họ nghe: Nếu mấy người mất tích này đã tử vong, biến thành quái vật gây hạn hán, thì khẳng định còn ở trong thôn, nếu chết ở nơi khác rồi biến thành Hạn Bạt, thì nơi đó phải có nạn hạn hán, sẽ không ảnh hưởng về đến quê nhà.

Từ đó suy ra: Nếu người chết ở trong thôn, người nhà không có lý nào lại không biết, nếu công bố bọn họ mất tích, nhưng không hạ táng, chỉ có một loại khả năng: chôn trộm ở một nơi nào đó.

“Nếu thật như vậy, thì bất kỳ nơi nào cũng đều có khả năng, điều tra cũng vô dụng, đây cũng không phải án kiện hình sự, không thể bắt nhiều người tiến hành thẩm vấn như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nói, huống chi dù có thẩm vấn bọn họ cũng sẽ không nói thật.

Hai người Diệp Tiểu Manh gật đầu, việc này bọn họ đã sớm nghĩ tới.

“Hiện tại toàn bộ Ngưu đầu sơn đều bị một trận pháp vô danh phong ấn, không thể cảm nhận được bất kỳ tà khí nào, bao gồm cả thi khí, bằng không phải đi tìm khắp nơi một lượt, tìm kiếm thi khí, là biết được……”

Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, vội nói: “Ý của ngươi là, phải tìm cách phá bỏ trận pháp phong ấn?”

“Ta đã có kế hoạch, phía trước căn bản liền không biết phong ấn là chuyện như thế nào, không thể nào xuống tay, hiện tại có điểm ý tưởng.”

Diệp Thiếu Dương xua xua tay nói, “Chuyện này chính ta sẽ đi làm, không thể nói trước.”

Diệp Tiểu Manh nóng lòng nói: “Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có cách nào tìm được Hạn Bạt hay không?!”

“Có cách, vào ban đêm Hạn Bạt sẽ trở về gánh nước cho gia đình, tránh cho người nhà chết khát, nhưng nếu nó bị người nhà hại chết, khẳng định sẽ không gánh nước, tuy nhiên trong nhà của Hạn Bạt, tuyệt đối sẽ không bị bốc hơi nước trong nhà.

Đây là một loại thi linh cảm ứng, có quan hệ với phong thuỷ, thực khó mà giải thích, nên sẽ không nói nhiều, nhưng chúng ta có thể lợi dụng điểm này, tìm ba người đến nhà bọn họ, đặt thùng nước trong viện, đánh dấu mực nước, chờ qua một hai canh giờ, nếu mực nước giảm xuống, chứng tỏ nước đã bị Hạn Bạt hấp thu, như thế là bình thường, nếu không có, nhà Hạn Bạt dĩ nhiên chính là ở đó!”

Diệp Tiểu Manh giật mình, nói: “Biện pháp này hay nha!”

Tưởng Kiến Hoa cũng gật đầu nói: “Cứ làm như vậy đi, bây giờ ba người chúng ta qua đó sao?”

“Cái gì…… ba người chúng ta?”

Diệp Thiếu Dương thật không muốn ngồi chờ ở nhà người khác một hai canh giờ.

Tưởng Kiến Hoa nghe thế hiểu ý hắn, liền nói: “Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ điều ba cảnh sát từ thị trấn qua đây, thực không thành vấn đề, nhưng vạn nhất Hạn Bạt ở một trong số ba nhà đó, bọn họ có gặp nguy hiểm hay không?”

Diệp Thiếu Dương nhìn sắc trời nói: “Hiện tại là năm giờ, mùa hè trời tối muộn, chúng ta chỉ cần trước khi trời tối kết thúc công việc là được, Hạn Bạt ban ngày không thể ra khỏi xào huyệt, chỉ có thể hoạt động vào ban đêm.”

Tưởng Kiến Hoa tạm yên lòng, tỏ ý muốn gọi người đến ngay lập tức.

“Bây giờ ngươi định làm gì?”

Diệp Tiểu Manh hỏi Diệp Thiếu Dương.

“Ta đang nghĩ xem dùng cách nào mới có thể tìm ra phong ấn, phá bỏ nó bằng cách nào, nếu không sau này bị quỷ đánh lén cũng không biết chết ra làm sao.”

Diệp Tiểu Manh cau mày gật đầu, “Cái này đúng là rất quan trọng, nhưng với pháp lực của ngươi, có thể làm được sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thử thì biết.”

Diệp Tiểu Manh đương nhiên không hy vọng quá nhiều ở hắn, nói: “Vậy ngươi cứ thử đi, ta ở nhà nói chuyện với Tam Nương, bồi đắp cảm tình.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, hẹn với Tưởng Kiến Hoa khi nào có tin tức sẽ điện thoại thông báo, sau đó chia nhau ra hành động.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cần một người giúp đỡ, vì thế gọi điện kêu Tiểu Mã tới, gặp nhau ở đầu thôn, cùng đi tới núi Đầu Trâu.

Kể từ ngày đầu tiên vào thôn, cảm nhận được có trận pháp tồn tại, Diệp Thiếu Dương liền nghĩ cách phá giải, nhưng vẫn chưa tìm ra biện pháp nào thích hợp, qua mấy ngày suy tính, cuối cùng hắn cũng nghĩ ta một biện pháp tốt, biện pháp này kỳ thực rất đơn giản: Đi bắt một con quỷ, tùy tiện tìm một phương hướng để đi, nếu có thể cảm nhận được có quỷ khí tồn tại, chứng tỏ nơi đó chính là ranh giới trận pháp, sau đó lấy bút vẽ lại đường đi, đi vòng quanh một lượt, có thể cảm nhận được giới hạn vị trí của quỷ khí, cũng chính là xác định được phạm vi của trận pháp.