Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 448: Con giun trong bụng 




Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã chẳng ai bảo ai, đều quay mặt đi, không dám xem tiếp.

“Diệp tử, chuyện này là sao hả, có phải cô ta đang gặm xương cốt để tu luyện hay không?”

Tiểu Mã giọng run run hỏi.

Diệp Thiếu Dương mờ mịt lắc đầu, “Ta chưa từng nghe qua, hoạt thi ăn thịt người để tu luyện bao giờ, nó cũng không phải là thực thi quỷ.”

Sau 15 phút nhai nhai gặm gặm, Diệp Thu Linh lúc này mới ngẩng lên, trong miệng tràn đầy máu tươi, cỗ thi thể kia đã bị cô ta gặm đến không còn hình dáng, nhìn qua chỉ còn là một đống bầy nhầy, ghê tởm tới cực điểm.

Diệp Thu Linh đẩy thi thể trở lại trong mộ, lấy đất lấp lại, dùng tay xoa xoa thành mộ thấy còn thiếu chút đất, liền đào bới xung quanh lấy đất bù vào chỗ khuyết, sau đó đắp lại thành một ngôi mộ hoàn chỉnh.

Bởi đất đai khô hạn, trên mộ chẳng có ngọn cỏ nào, nếu không nhìn kỹ, căn bản chẳng thể biết được ngôi mộ đã từng bị người ta đào bới.

Xong xuôi, Diệp Thu Linh cúi xuống nắm lấy mấy cái lá khô, chùi chùi quanh miệng, lắc lư đi vào rừng cây gần đó, dựa vào một thân cây, nhắm mắt lại, giống như lão tăng đang toạ thiền, không hề nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương để ý thấy, bụng cô ta đã to hơn so với lúc trước, giống như đang mang thai bốn năm tháng.

Cái bụng không ngừng rung lên nhè nhẹ, làm hắn hoài nghi, việc cô ta ăn xác chết có thể liên quan đến cái vật trong bụng, nhưng rốt cuộc nó là cái gì.

Tuy nhiên do không có nhiều manh mối nên hắn cũng không thể phỏng đoán được gì.

Phải mất một lúc lâu, Diệp Tiểu Manh với Tiểu Mã mới có thể tạm quên đi cái cảnh tượng máu thịt bầy nhầy kia.

“Chắc đây không phải là lần đầu tiên cô ta làm như vậy.”

Diệp Tiểu Manh nói, rồi đưa ra nghi vấn: “Bất quá, cô ta chỉ ăn có một chút, sau đó lại đem thi thể chôn lại như cũ.

Hay là cô ta muốn để dành, lần sau ăn tiếp?”

“Tám phần không phải vậy.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói.

Tiểu Mã nói: “Kỳ quái, cô ta sống cách xa nơi này như vậy, làm sao biết được nơi đây có thi thể mới chôn để tới ăn cơ chứ?!" Diệp Tiểu Manh cướp lời: “Chắc cô ta dựa vào thi khí, có khả năng, cô ta đối với thi khí, đặc biệt nhạy cảm hơn so với người bình thường như chúng ta.”

“Cô ta đang làm gì thế kia?”

“Có quỷ mới biết được.”

Diệp Thiếu Dương nói, “ Cô ta chắc sẽ không qua đêm ở đây đâu, chúng ta cứ tập trung quan sát thôi, đợi lát nữa xem cô ta đi đâu, chúng ta cứ bám theo là được.”

Ba người đành ngồi yên tại chỗ chờ đợi.

Một lát sau, Tiểu Mã nhìn lại phần mộ mới bị Diệp Thu Linh đào lên kia, cau mày nói: “Vừa rồi ta có chú ý tới một chi tiết, đó là chỗ đất cô ta đào ra, sau khi đắp lại đã bị thiếu đi rất nhiều, phải lấy đất ở xung quanh bù vào mới lấp đầy được như cũ, chuyện này là sao hả?”

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Phàm là khi đào hố chôn người, chưa tính đến quan tài, chỉ riêng thi thể mà nói, khi được chôn xuống, đất sẽ bị hụt đi rất nhiều, đại khái khoảng 1/3, phải lấy đất từ nơi khác bổ sung vào mới đủ.

Việc này không chỉ pháp sư mà những người chuyên khai quan quật mộ cũng đều nắm được.”

Tiểu Mã giật mình, nói: “Tại sao lại như vậy a? Người chôn xuống, không phải là sẽ chiếm diện tích đó sao, đáng lẽ phải thừa đất mới đúng chứ, sao lại thành thiếu được?!”

Diệp Thiếu Dương vốn định giải thích, đột nhiên đảo mắt qua thấy Diệp Tiểu Manh cũng đang tò mò nhìn mình, chợt nhớ ra, mình không nên tỏ ra cái gì cũng biết, bằng không sẽ không giống như một người mới học pháp thuật, vì thế nhún vai nói: “Ta cũng không biết.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương thử hỏi Diệp Tiểu Manh: “Nơi này hẳn đã bị ai đó dùng trận pháp áp chế đi quỷ khí, ngươi thấy nên làm thế nào bây giờ?”

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ, nói: “Trước tiên phải tìm ra được nơi bố trí trận pháp, nhưng cũng có thể là pháp khí hoặc một lực lượng thần bí nào đó khống chế, rồi sau đó mới có thể nghĩ cách loại trừ nó, hiện tại một chút manh mối cũng không có, chỉ có thể từ từ điều tra.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Trước tiên chúng ta nên xác định phạm vi ảnh hưởng của trận pháp đã rồi mới tính tiếp.”

Diệp Tiểu Manh lập tức hỏi: “ Xác định như thế nào?”

“Không biết, quay về đã rồi từ từ tìm.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Đợi chừng nửa giờ, trong rừng cây, Diệp Thu Linh đột nhiên mở to mắt, cổ họng phát ra âm thanh e é giống như bị ai đánh, sau đó đứng lên, sờ sờ bụng, vác cái rổ lên vai, quay đầu trở ra.

Ba người chờ đến khi cô ta đi được mấy trăm mét, rồi mới lục tục kéo nhau bám theo.

Lần này Diệp Thu Linh không đi lung tung nữa mà một mạch thẳng tới nhà Ngô lão thái.

“Ta sẽ vẽ mấy cái ẩn khí phù để dùng, nếu Ngô lão thái thật sự là cương thi, sẽ không thể phát hiện ra chúng ta.”

Diệp Tiểu Manh nói xong đi đến gốc cây đại thụ, lấy từ trong người ra tấm linh phù màu xanh, cùng một cây bút chu sa.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy linh phù là màu lam, nghĩ thầm, tiểu cô nương này nếu không phải cố ý che dấu, thì xem ra pháp lực cũng không cao, chỉ là phương sĩ.

“Thế nào, thấy ta là phương sĩ, có bị giật mình hay không?”

Diệp Tiểu Manh hơi có chút đắc ý nói.

Diệp Thiếu Dương đành phải gật đầu, nói: “Cô chưa đến hai mươi tuổi, đã đạt đến cấp bậc này, ghê gớm thật.”

Diệp Tiểu Manh kiêu ngạo cười hắc hắc, nói: “Do ta quá bận việc học hành, không có thời gian tích lũy âm đức, bằng không khẳng định sẽ không chỉ là phương sĩ đâu nha.

Mục tiêu trong ba năm tới của ta là sẽ lấy được bài vị chân nhân”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “sao chỉ là chân nhân mà không phải là thiên sư?”

“Ngươi cũng ngông cuồng quá đấy nhỉ, trong toàn bộ Đạo môn cũng không có được mấy vị Thiên sư, tạm thời ta còn chưa dám mơ tới.”

Nói xong cúi đầu, nhanh chóng vẽ bùa.

Tiểu Mã suýt phì cười, liếc sang nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Vẽ xong ẩn khí phù, Diệp Tiểu Manh dán sau lưng mình một cái, hai cái còn lại đưa cho Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã, chờ cho bọn hắn dán xong xuôi, cả ba lặng lẽ đến bên chân tường nhà Ngô lão thái, nhặt mấy miếng gạch ngói gần đó xếp chồng lên nhau rồi trèo lên, lặng lẽ quan sát phía trong sân viện: Giữa sân có bày một cái ghế, Diệp Thu Linh ngồi ngay ngắn trên đó, phía sau cô ta, mấy chục con quái miêu ngoan ngoãn cung kính ngồi xếp thành hàng dài dưới đất Ngô lão thái đứng trước mặt Diệp Thu Linh, tay bưng một cái bát to, bên trong là chất lỏng sền sệt màu nâu, không biết là cái gì, đưa lên miệng Diệp Thu Linh.

Diệp Thu Linh không chút do dự cầm lấy cái bát uống một hơi hết sạch.

“Ngoan, con ngoan.”

Ngô lão thái cưng nựng, cái giọng già nua khàn khàn thật kinh khủng cứ như đang lồng tiếng phim ma vậy.

Đương nhiên, Diệp Thiếu Dương đã đoán ra, bà ta có thể là một con quỷ hoặc cương thi.

Những việc xảy ra tiếp theo trong sân viện, so với phim kinh dị, còn khủng khiếp hơn nhiều nếu không muốn nói là vô cùng quái dị: Ngô lão thái cho Diệp Thu Linh uống thuốc xong, từ dưới đất cầm lên một cái chậu rửa mặt, đặt ngay trước mặt diệp thu linh, sau đó vén áo cô ta lên, để lộ ra cái bụng tròn trịa.

Ba người Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn xuống, bụng Diệp Thu Linh đang rung động, giống như có thứ gì ở dưới da, bò qua bò lại, không ngừng chồi thụt.