Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 335: Mộc phù tiểu nhân 




Trang Vũ Ninh đáng yêu cười, nói “Không quan hệ, ta tin tưởng huynh, hết thảy dựa vào huynh đó.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lời này nghe như cảm giác phó thác cả đời vậy? Cơm nước xong, Trang Vũ Ninh đề nghị đi bộ trên làn đường dành cho người đi bộ, DTD nghĩ cũng không có việc gì, vì thế cùng đi, nào biết đâu rằng nàng đã sơm có tính toán, không đi cửa hàng dành cho nữ, ngược lại vào mấy cửa hàng cho nam, chính là mua cho Diệp Thiếu Dương vài bộ quần áo.

“Tí giúp huynh mua đôi giày da.”

Trang Vũ Ninh giữ chặt tay của hắn, vừa muốn tiến vào một cửa hàng, đột nhiên một ánh sáng chói lên, nghe tiếng răng rắc, hai người quay đầu lại nhìn, thì có một tên gia hỏa cầm camera, đang bỏ chạy đi xa.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến đầu tiên là ăn trộm, kết quả Trang Vũ Ninh kêu lên “là đội paparazzi, đã chụp ảnh của chúng ta!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong liền minh bạch, đáng giận! chưa nói lời nào, cất bước đuổi theo, Trang Vũ Ninh cũng chạy theo phía sau.

Tên kia cũng không phải là lần đầu tiên bị truy đuổi, hai chân giống như bôi mỡ, chạy như bay, chạy khỏi phố đi bộ, đối diện có 1 ngõ nhỏ, liền bỏ chạy vào đó.

“Thiếu Dương ca, đừng đuổi nữa, thôi bỏ đi.”

Trang Vũ Ninh xem không có hy vọng gì, thở hỗn hển nói.

“Không được hắn có ảnh chụp, trở về lại bịa đặt chuyện!”

Diệp Thiếu Dương dưới chân không ngừng, chạy như bay vào ngõ nhỏ, Trang cũng chỉ có thể chầm chậm chạy theo.

Diệp Thiếu Dương một tay xách theo hai cái túi quần áo, ảnh mắt như đóng đinh vào thân ảnh phía trước, bám theo không tha, một hơi đuổi theo tám cái ngõ nhỏ, thì hắn mới chậm lại, hai người khoảng cách ngày càng kéo gần lại.

Diệp Thiếu Dương hướng hắn hô “Ngươi tên nhãi ranh đừng có chạy, ta bảo đứng lại!”

Tiểu tử kia quay đầu nhìn hắn, thở hồng hộc, tiếng nói nức nở “Đại ca ngươi chạy thật nhanh, ta cũng chỉ kiếm chút cơm ăn, đừng có đuổi nữa được không?”

Bị mình đuổi theo tám ngõ nhỏ, nhưng vẫn chưa đuổi kịp, Diệp Thiếu Dương chưa thấy người nào chạy nhanh như vậy, trong lòng tràn đầy bội phục, nói “Ngươi đừng chạy, đem ảnh chụp hồi nãy đưa ta xóa, ta sẽ không làm khó ngươi.”

Tiểu tử kia không lên tiếng, vẫn tiếp tục bỏ chạy tiếp.

“Đệch, còn ngang ngạnh, đại ca hôm nay cùng với ngươi chạy!”

Diệp Thiếu Dương bị kích phát ý chí chiến đấu, cũng không cần thi triển ‘mao sơn lăng không bước’.

bước chân tiếp tục truy đuổi.

Trang Vũ Ninh chỉ đuổi được hai con ngõ, liền không chạy nổi, dừng lại thở hổn hển hít thở dồn dập, đợt một hồi, không thấy Diệp Thiếu Dương trờ về, lấy ra di động tính gọi cho hắn, thì đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh kìa quái “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”

, quay đầu nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng, đang từ xa đi đến nơi này.

Bước chân đi rất nhỏ, thân thể uốn éo uốn éo, mỗi bước đi thân thể phát ra tiếng khớp xương ma sát kẽo kẹt, giống như người máy, đỉnh đầu không có tóc, đôi mắt như mắt cá chết hướng về phía trước nhìn, không ngừng có dịch nhầy màu xanh biếc chảy ra, Cách vài giây, môi nàng liền mở ra một chút, phun ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, đem dịch nhầy từ trong mắt chảy ra liếm sạch sẽ, phát ra âm thanh giống như đang ăn canh vậy, Quỷ! Nữ quỷ! Trang Vũ Ninh lập tức cảm thấy yết hầu phát khô, hai chân nhũn ra, từng bước từng bước lui về sau, bỗng nghĩ đến di động đang cầm trong tay, cầm lên vội vàng bấm gọi cho Diệp Thiếu Dương.

Di động vừa được kết nối, ánh mắt Trang Vũ Ninh rời màn hình, tìm kiếm nữ quỷ lại không thấy nữ quỷ đâu, nhấc đầu lên thì thấy nữ quỷ đang treo ngược xuống dưới, đối mặt quỷ về hướng này, Trang Vũ Ninh hét lên một tiếng, té ngã trên mặt đất, đôi tay duỗi ra, thối lui về phía sau.

Nữ quỷ rơi xuống đất, bò đi qua, bắt lấy hai chân nàng, nàng cảm thấy đôi chân nhũn ra, mất đi tri giác, thân thể cứng đờ của nữ quỷ đột nhiên mềm ra, giống như con rắn, hướng về phía nàng bò tới, bò tới đâu nơi đó liền mất đi tri giác.

Nữ quỷ bò lên đến cổ nàng, hé miệng phun ra đầu lưỡi đỏ tươi, đi vào miệng của nàng, Trang Vũ Ninh chỉ còn đầu có thể di động, Tuyệt vọng ngó một bên, một hồi không thấy đầu lưỡi đi xuống, ngẩng đầu nhìn thì thấy một bàn tay từ sau đầu mình duỗi tới trước, điểm ngón tay vào ót của nữ quỷ.

Trang Vũ Ninh vội vang quay đầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau mình, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng.

“Mộc phù tiểu nhân!”

Diệp Thiếu Dương nâng tay lên, móng tay ngón út bắn ra chu sa, bay đến trước mặt nữ quỷ vẽ thành một đạo chu sa ấn, niệm chú ngữ, chu sa ấn liền sáng lên, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, đem nữ quỷ chém thành hai nửa, rơi xuống đất chia 5 xẻ 7.

“Không có việc gì rồi”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Trang Vũ Ninh, an ủi nói.

Trang Vũ Ninh bình tỉnh trở lại, có loại cảm giác muốn nhào vào lòng hắn mà tìm kiếm an ủi, cuối cùng cũng nhịn được, hỏi “Ngươi làm sao có thể chạy nhanh đến đây được?”

“Ta đã làm cho tên tiểu tử kia xóa ảnh chụp, liền trờ về, cảm thấy bên này có hơi thở của pháp thuật, cảm thấy không thích hợp, liền chạy nhanh tới đây, may mà còn kịp”

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nói.

Trang Vũ Ninh cúi đầu hướng mặt đất nhìn, thì thấy một đống vụn gỗ hình người, ngơ ngẩn đương trường “Đây là quỷ sao?”

Đương nhiên không phải, nếu là tà linh quỷ yêu, thì lá hộ mệnh ta cho nàng có thể trấn trụ chúng, đây là mộc phù tiểu nhân, pháp sư dùng thuật chế tạo ra một cái con rối, nhìn thì khủng bố, nhưng không có pháp thuật, chỉ có ưu thế duy nhất là tránh được các loại bùa hộ mệnh và pháp khí truy tung.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi đến vụn gỗ phía trước, tìm kiếm một lúc, tìm thấy một lá bùa màu vàng, cầm lên xem, mặt trên dùng bút lông viết tên họ của Trang Vũ Ninh cùng sinh thần bát tự.

Trang Vũ Ninh cũng đi lên nhìn thoáng qua, liền ngây dại, vội hỏi “đây là cái gì?”

“Đây là mộc phù tiểu nhân, căn cứ theo tên cùng với ngày tháng năm sinh của ngươi mà tìm đến.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói “Đây là một cái âm mưu, đối phương biết rõ trên người nàng có mang hộ thân pháp khí, cho nên mới dùng nó để đối phó với nàng, mẹ nó, như vậy xem ra, đội paparazzi hẳn là do đối phương thuê đến, đáng tiếc là đã thả hắn đi.”

Quay đầu nhìn thấy, Trang Vũ Ninh tay cầm lá bùa, nhíu mày không nói, vội hỏi nàng “Làm sao vậy, cô có thể nhận ra đây là do ai viết à?”

“Đây là ….

chữ viết của Kiều lệ na!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh “ngươi xác định không lầm?”

“Xác định, chúng tôi cùng nhau thiết kế qua chữ ký của mình, cùng luyện qua với với tên của nhau, cái khác không nhớ được, nhưng nàng viết chữ ‘Vũ’, chính là loại nét chữ này, rất khác bình thường, nên ta nhớ rất rõ, tuyệt đối là nàng! Nhưng nàng có biết pháp thuật đâu?”

“Nàng ta đương nhiên là không biết pháp thuật, tên là nàng ấy viết, nhưng pháp lực phát ra lại là nơi khác, nằm ở sau lưng tấm phù ….”

Diệp Thiếu Dương đem linh phù lật qua mặt trái, ở đó dùng chu sa họa lên mấy nét, Trang Vũ Ninh chỉ thấy một mớ hỗn độn, nhưng trong mắt Diệp Thiếu Dương, mỗi một nét chữ đều có ý nghĩa đặc biệt.