Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2833: Xa Nhau (1)




“Cô... Thế nào rồi?" Diệp Thiếu Dương ở đối diện cô tìm cái ghế dựa ngồi xuống, tự tìm đề tài để nói chuyện.

Trần Duyệt quay đầu nhìn hắn một cái, chưa lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, đành phải đi thẳng vào vấn đề, hỏi “À, cô nhớ ra bản thân là ai chưa?”

Trần Duyệt lắc đầu.

“Nhưng tất cả cái này tôi đều rất quen thuộc.”

“Cái gì?”

“TV, ô tô, các thứ, tôi đều biết dùng như thế nào, tôi chỉ là... không nhớ nổi bản thân tôi là ai.”Trần Duyệt buông điều khiển từ xa, có hơi bất đắc dĩ hướng Diệp Thiếu Dương nói, “Diệp Thiếu Dương anh nói đúng rồi, nơi này mới là thế giới chân thực, hơn nữa tôi chính là người của thế giới này.”

Diệp Thiếu Dương vốn đang muốn lấy chuyện này trêu chọc cô một phen, thấy cô thẳng thắn như vậy, đem lời nuốt xuống, suy nghĩ một phen rồi nói “Cái khác thì sao, một điểm cũng không nhớ ra sao?”

Trần Duyệt nói “Có một chút ấn tượng như vậy, tôi hình như sống ở trong một ngọn núi, nhưng tôi đã nghĩ rất lâu, cụ thể thật sự không nhớ ra được, nhưng lúc trước xem anh làm phép, tôi cũng cảm thấy rất quen thuộc...”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen rồi nói “Cô biết pháp thuật?”

Trần Duyệt đứng dậy, bày ra một cái động tác tay. Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đây là một thủ ấn rất thông thường của đạo môn, quả nhiên, cô ấy là pháp sư!

“Chúng ta thử một lần!” Trần Duyệt nói xong đi tới, một tay kết ấn, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tói.

“Tôi sợ thương tổn đến cô.”

“Không cho anh xuất toàn lực!”

Bàn tay Trần Duyệt đã đến, Diệp Thiếu Dương vội vàng kết ấn, dùng hai phần pháp lực nghênh đón.

Bốp!

Hai bàn tay va chạm, Diệp Thiếu Dương trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, va lên cửa, cực kỳ chật vật ngã xuống.

Móa!

Em gái này pháp lực mạnh như vậy! Mình vừa rồi còn nói đả thương cô ấy, xấu hổ...

Qua Qua ở một bên bị dọa bịt miệng lại. Bản thân Trần Duyệt cũng bị dọa giật mình.

Diệp Thiếu Dương mặt đỏ bừng đứng dậy, ra vẻ thâm trầm nói “Được đấy được đấy, tôi chỉ dùng hai phần pháp lực, thế mà bị Cô đánh thành như vậy, cô rất lợi hại nha.”

Ở trong lòng trong tính toán một phen, hai phần pháp lực của mình, trình độ đại khái tương đương với một thiên sư thi triển toàn lực, mà Trần Duyệt một đòn đã đem mình đánh bại, vậy nói lên... Thực lực của cô ấy xa xa không chỉ thiên sứ, thậm chí là Địa Tiên?

Điều này có khả năng sao!

Đừng nói là Địa Tiên, cho dù thật sự là thiên sư, ở giới pháp thuật cũng nhất định sẽ có một vị trí, không có khả năng ngay cả tên cũng không biết.

“À, cô nương, cô nếu đồng ý, để tôi cảm giác một phen tình huống chân khí trong cơ thể cô.”

Trần Duyệt không có ý kiến, vì thế Diệp Thiếu Dương ngồi bên cạnh cô, một bàn tay chế trụ mệnh môn cổ tay Cô, phóng thích chân khí tiến vào trong cơ thể cô...

Cảm giác hoàn toàn không giống với lần trước.

Một lần trước, hắn có thể cảm giác được khí hải Trần Duyệt dị thường chắc chắn, không gì phá nổi, bên trong không biết chứa đựng khí tức gì, mà nay, không biết nguyên nhân là gì, khí hải của cô đã thông, trong kinh mạch trong cơ thể chảy dư thừa... Diệp Thiếu Dương đột nhiên cả kinh, cái này không phải chân khí, mà là lệ khí!

Nhưng cẩn thận cảm giác một phen, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc phát hiện, trong lệ khí trong cơ thể Cô không có loại hạt nhân cuồng bạo nọ, mà là khá ổn định, hỗn hợp cùng một chỗ với chút ít chân khí, dung hợp hoàn mỹ, tựa như...lệ khí trong cơ thể của mình bị luyện hóa!

Diệp Thiếu Dương mê mang một phen.

Mình là dựa vào các loại kỳ ngộ, lại thêm Đại chu thiên thổ nạp tấm pháp, không ngừng luyện hóa, mới đem lệ khí đều luyện hóa hấp thu, đến nay còn có một chút lệ khí chưa bị luyện hóa, Diệp Thiếu Dương cũng không dám tùy tiện vận dụng.

Cô nương này chẳng lẽ có tình huống giống với mình?

Nhìn vẻ mặt cô bình tĩnh, không có bộ dáng bị lệ khí quấy nhiễu chút nào, trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm nghi hoặc, hỏi cô có biết Đại chu thiên thổ nạp tâm pháp hay không.

Trần Duyệt tỏ vẻ nghe cũng chưa từng nghe.

Diệp Thiếu Dương hết chỗ nói rồi.

Càng làm hắn kinh ngạc hơn là, nhìn từ lệ khí trong cơ thể cô hùng hồn như thế, ít nhất là thực lực Địa Tiên, thậm chí mạnh hơn, nhưng mở Thiên Nhãn nhìn cô, trên người không có linh quang.Pháp sư một khi đột phá cảnh giới thiên sự trở lên, sau khi âm ty sắc phong, đỉnh đầu cùng hai vai sẽ sinh ra linh quang chỉ có thủ đoạn đặc thù kiểu như Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy, linh quang này không có tác dụng gì, chỉ là tượng trưng thân phận.

Hơn nữa loại sắc phong này, là thông qua Sổ sinh tử trực tiếp bôi vẽ, sẽ thông qua hồn lực trong liên, trực tiếp thể hiện ở trên thân thể, muốn không cần cũng không được, trừ phi... Là tà tu.

Nhưng, lệ khí trong cơ thể Trần Duyệt phi thường thuần khiết bình thản, không mang theo một tia tà khí, hiển nhiên không phải tà tu...

Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không nói nên lời.

“Được rồi, tôi thấy trừ bản thân cô, là không ai có thể làm rõ cô là ai nữa.”

Trần Duyệt nhíu mày không nói gì.

Diệp Thiếu Dương thấy vậy an ủi nói “Cô cũng đừng phiền não, cô tạm thời cứ đi theo chúng tôi, chờ sau khi trở về, chậm rãi giúp cô tìm được thân phận đi.”

“Đúng vậy, mẫu thân, dù sao con cũng sẽ theo người.” Qua Qua dụi dụi ở trên người cô. “Chỉ sợ chờ người nhớ ra người là ai, người sẽ không nhận con nữa.”

Trần Duyệt cười xoa xoa đầu nó. “Sẽ không, ta sẽ vẫn đem người coi là người thân nhất.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy cáo từ. Qua Qua cũng muốn đi tìm Bánh Bao chơi, xin phép Trần Duyệt, Trần Duyệt vừa lúc muốn ở một mình suy nghĩ chút, vui vẻ đồng ý.

Qua Qua theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương cốc một phát thật mạnh lên đầu của nó, “Có mẹ rồi, ngay cả ta cũng không nhận nữa có phải không?”

Qua Qua xoa đầu, cười hì hì, “Lão đại, ngươi sao lại ghen với cô ấy chứ!”

“Ta nói, người thực đem cô ấy coi là mẹ rồi?”

Qua Qua có chút xấu hổ, nhảy đến trên vai Diệp Thiếu Dương, ôm cổ hắn nói “Ta sinh ra đã không có cha mẹ, mãi cho đến khi gặp được ngươi, ngươi chẳng khác nào cha ta, lẽ ra ta nên đem Lãnh Ngọc tỷ coi là mẹ, nhưng cô ấy cũng thường xuyên không ở bên người... Ta mới đầu cũng không muốn đem cô ấy coi là mẹ, chỉ là cảm thấy rất thú vị, nhưng cô ấy đối với ta rất tốt, luôn coi như con trai, hơn nữa trừ ta, không có chỗ dựa nào khác, ở chung với cô ấy rồi, ta còn rất thích loại cảm giác này.Lão đại, người đừng măng ta...”

“Mắng người làm gì.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu nó, “Chỉ cần cô ấy không phải người xấu, ngươi cứ đem cô ấy coi là mẹ là được.”

Diệp Thiếu Dương bao nó đi tìm Bánh Bao chơi, bản thân tới ngoài cửa phòng của Chu Tĩnh Như, gõ vang cửa.

Chu Tĩnh Như mặc một bộ đồ ngủ ra mở cửa, nhìn thấy là hắn, lập tức vui vẻ đem hắn kéo vào.

“Anh Thiếu Dương, anh có đói bụng không?”

“Có một chút, có đồ ăn sao?”

“Em gọi giúp anh nha, anh muốn ăn gì.”

Diệp Thiếu Dương cầm lấy thực đơn trên tủ đầu giường, vừa mở ra đã bị Chu Tĩnh Như đoạt lấy. “Anh cứ nói, anh muốn ăn món Trung, món Tây, hay là điểm tâm vân vân.”

“Cái này... Tùy tiện, món Trung đi, chỉ cần là đồ ăn là được.”

Lúc trước trong thế giới hư ảo kia, đồ ăn đều tương đối thanh đạm, không có đồ gia vị gì, ngẫu nhiên ăn vài lần cũng không tệ, thời gian dài, Diệp Thiếu Dương vẫn hoài niệm khẩu vị đồ ăn bên này.

Chu Tĩnh Như nhấc điện thoại trên tủ đầu giường, gọi tới tổng đài, bảo chuẩn bị vài món thức ăn, rồi dập điện thoại.

“Em cũng không gọi món à.”