Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2832: Nhất Kiếm Tây Lai (2)




“Thiếu Dương ca!"Đám người Chu Tình Như ở xa xa nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức lớn tiếng hô lên.

Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ khoát tay áo, ra hiệu bọn họ đừng tới đây, sau đó cùng Ngô Gia Vĩ mỗi người gác ở một bên cửa, lẳng lặng chờ.

“Sẽ không chạy từ vách tường ra chứ?”Ngô Gia Vi không yên tâm.

“Tôi ở trên tường cũng đã dán Huyết Tinh Phù, nếu là gã lúc bình thường, mười tấm linh phụ cũng không ngăn được gã, nhưng gã bây giờ chỉ có thể đi ra từ nơi này.”

Đợi một lúc, khói đen tan đi, bên trong lại hồi lâu không có động tĩnh.

“Đừng trốn nữa, ra đi.” Diệp Thiếu Dương hướng bên trong hộ.

Qua một lúc nữa, Diệp Thiếu Dương ý thức được không đúng, hướng ngoài cửa đánh ra một tấm linh phù, dán lên trên thứ gì đó, một làn khí tím lập tức quét ra, chăm chú nhìn lại, là hình dạng một người, toàn thân đều trong suốt, nếu không phải có khí tím khảm một tầng ở trên người, mắt thường căn bản không nhìn thấy gã tồn tại.

Hình người này vốn muốn chạy trốn, sau khi bị linh phù dán vào, thân thể loạng choạng, bị cố định tại chỗ không thể nhúc nhích.

“Hồn hồn của Ảnh Mị?” Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt gã, nghiêng đầu đánh giá.

“Diệp Thiếu Dương.” Là tiếng Anh Mị.

“Thật đúng là người rồi. May ta phát giác khí tức của ngươi, bằng không thật sự để ngươi vụng trộm chuồn mất.” Diệp Thiếu Dương lúc này mới hướng bọn lão Quách vẫy tay, toàn bộ mọi người đều qua đây.

“Thiếu Dương ca bọn anh không làm sao chứ?” Chu Tĩnh Như quan tâm trước tiên vẫn là sự an toàn của hắn.

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ không có việc gì, hướng Anh Mị nói: “Có cái gì để nói không?”

Anh Mị trầm mặc thật lâu, nói: “Người biết ta chỉ có thể từ cửa đi ra?”

“Linh thần của người đã bị hủy, ngươi là tà linh mà không phải quỷ, hồn hồn của người giống với quỷ hồn bình thường, làm sao phá được Huyết Tinh Phụ của ta?”

Anh Mị nghe xong, một lúc lâu sau không lên tiếng nữa.

“Diệp Thiếu Dương, một trận này. Coi như ta thua, người tính xử trí như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra, bằng không người đề nghị xem?”

“Ngươi thả ta rời khỏi, ta sau khi về núi, nhất định cảm tạ cực hậu, ta có thể cam đoan, Tinh Nguyệt Nô sẽ không tìm người gây sự nữa. Ngươi nếu không tin, ta có thể thề.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Ngươi có phải cảm thấy, ta rất sợ ả hay không?”

“Cô ta nay đại khái đã chứng đại đạo, giết người dễ như trở bàn tay.”

“Như vậy à, vậy để a đến đây đi.”

Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương nghiêm túc hẳn lên, nói: “Ngươi có biết ta vì sao phải nói nhiều như vậy với người?”

Anh Mị đương nhiên không biết.

“Ngươi chỉ cần trả lời ta một vấn đề, Đạo Uyên chân nhân, có phải ngươi giết hay không?”

Anh Mị không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh: “Anh Mị, ngươi cũng là một trong bảy đại trưởng lão của Hiên Viên son, vốn địa vị còn ở trên Tinh Nguyệt Nô nhỉ, ngươi dám làm không dám nhận sao?”

“... Là ta!” Ánh Mi nghiến răng nói.

“Được, ngươi bây giờ có thể chết rồi!”

Anh Mị kinh hãi, “Diệp Thiếu Dương, người dám giết ta? Ta là trưởng lão Hiên Viên sơn, đệ tử đích truyền của Hiên Viên đại đế, giết ta, ngươi và Hiên Viên son sẽ hoàn toàn không thể giải hòa nữa!”

Diệp Thiếu Dương nhìn gã, hầu như gằn từng chữ một: “Ta từ trước tới nay, chưa bao giờ nghĩ tới giải hòa với các ngươi! Một điểm này, vì Đạo Uyên!”

Keng, một tiếng, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm được rút ra trong tay, đâm một kiếm vào trước ngực Anh Mị.

Linh lực Thất Tinh Long Tuyền Kiếm nhanh chóng lan tràn ra ở trên người Ảnh Mị.

Gã bây giờ là trạng thái hồn phách, không có sức đánh trả, trong vài giây đồng hồ, hồn phách gã hóa sương mù, hoàn toàn biến mất ở trong không khí, tinh khách bắt đầu bay múa. Diệp Thiếu Dương dùng một đạo linh phụ thu lại, niệm chú ngữ một lần, sau khi linh phụ ném ra, hướng bắc bay đi, chỉ chốc lát đã biến mất.

Không cần bao lâu, tầm linh phụ chứa tinh phách của gã sẽ xuất hiện hiện ở trên bàn Thôi phủ quân Thiên tử điện.

Làm như vậy, là vì phòng ngừa tinh phách gã bay về Hiên Viên sơn, nhỡ đâu Hiên Viên đại để hoặc người nào khác có biện pháp tự hồn trọng sinh cho gã, mình vất vả một hồi vô ích.

Muốn làm, thì làm đến cùng.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, ở trong lòng lặng lẽ nói: Đạo Uyên lão huynh, ta cuối cùng coi như báo thù cho ngươi rồi, nhưng chỉ báo xong một nửa, còn có Tinh Nguyệt Nô, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ giết ả!

Một trận chiến này đánh với Anh Mị cực kỳ thoải mái, xem như nở mày nở mặt, Diệp Thiếu Dương rất vui vẻ, Ngô Gia Vĩ cũng rất vui vẻ.Kiểm thuật hắn trước đó thí nghiệm lâu như vậy cuối cùng dùng ở trong thực tiễn. Lúc trước hắn một mực không nhúc nhích, là Diệp Thiếu Dương ở trong thần thức nhắc nhở hắn chờ đợi thời cơ, sau đó chỉ một kiếm, đã giết một trưởng lão của Hiên Viên sơn, trong lòng Ngô Gia Vĩ miễn bàn sương bao nhiêu, càng thêm kiên định phương hướng tu hành của mình.

Trên đường xuống núi, tâm tình mọi người đều rất nhẹ nhàng thoải mái, dưới núi, rất nhiều cảnh sát đang chờ, lão Quách đi giao tiếp với bọn họ, Chu Tình Như đã sớm an bài mấy chiếc xe chờ, đem đoàn người Diệp Thiếu Dương đón tới khách sạn nghỉ ngơi thoải mái.

Cảm giác nằm ở trên giường Simons Bedding thật sự rất sướng.

Diệp Thiếu Dương rất nhanh chóng ngủ mất.

Khi tỉnh lại, thấy bên ngoài trời đã tối, thấy bên cạnh có ánh sáng mờ nhạt, quay đầu nhìn, lúc ấy ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: “Bích Thanh người trở về rồi!”

Bích Thanh nằm ở bên cạnh hắn, đang cầm một cái máy tính bảng, đang xem phim say sưa, cũng không ngẩng đầu lên hướng hắn bĩu môi, “Không muốn ta trở về à.”

Diệp Thiếu Dương cười hề hề, “Ngươi hiểu lầm rồi, ta lúc trước nói có hơi nặng lời, nhưng ý tứ không phải đuổi người đi, là muốn người về sau đừng tà tu nữa, Mỹ Hoa nhà ta trước kia cũng từng hại người, sau khi quen biết ta thì hoàn lương, hiện tại giống như là huynh đệ, a không đúng, huynh muội... Hình như cũng không đúng, cô ấy lớn hơn ta.”

Bích Thanh bật cười nói: “Được rồi, ta đi không lâu liền hiểu ra, chỉ là người ta như thế nào cũng là Cô nương, xấu hổ chủ động trở về, coi như người có tâm, biết phải người đi tìm ta.”

“Chúng ta ở chung thời gian không dài, nhưng cùng nhau vào sinh ra tử rồi, nói thật, ta thật sự không nỡ để người đi.”

Bích Thanh tựa vào trên chặn, liếc hắn, lặng lẽ nói: “Được rồi, ta không đi, sau này, ta cũng chính thức gia nhập Liên Minh Bắt Quỷ của các người, nhưng người đừng nghĩ bảo ta dâng ra hồn tinh.Thiếu Dương, ta ít nhất trên danh phận là đệ tử của Lão Quân, ta không thể nhận chủ, bằng không sẽ tổn thọ ngươi.”

“Chính hợp ý ta! Ta thật sự không muốn thu môn nhân nữa, đủ nhiều rồi!”

Bích Thanh hướng hắn khoát tay, “Được rồi, bản cũng muốn tiếp tục xem phim, ngươi quỳ yên đi.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.“Đúng rồi, bọn Qua Qua đâu?”

“Người khác đều đi nghỉ ngơi rồi thì phải, Qua Qua ở cách vách ngươi, cùng với mẹ của nó, còn có, Chu tiểu thư kia ở cách vách bên trái người, một mình, người lát nữa có thể đi tìm cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy mặc quần áo, tới trên hành lang, suy nghĩ một phen, đi gõ cửa phòng Qua Qua trước.

Qua Qua tới mở cửa, quay người nói: “Mẹ, là lão đại đến.”

Diệp Thiếu Dương mặt nổi gân đen. Diệp Thiếu Dương vào nhà, nhìn thấy Trần Duyệt ngồi ở trên giường, đang nhìn chằm chằm màn hình TV ngây người.

Lúc trước từ trong cổ mộ đi ra, Qua Qua vẫn luôn ở bên Trần Duyệt, Diệp Thiếu Dương lúc ấy quá bận rộn, cũng không để ý gì tới cô ấy, về sau Qua Qua đuổi theo Bích Thanh, đem cô giao cho Tuyết Kỳ chiếu Cố, theo tới tận khách sạn.