Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2772: Nguyên Thần (1)




“Đến đông đủ rồi nha.” Chung Quỳ dùng sức vỗ vỗ sàn, một thiếu niên bộ dáng đồng tử cung kính tiến vào, Chung Quỳ bảo hắn đi mời đại đế.

“Chúng ta tán gẫu trước đi.” Chung Quỳ đem hồ lô rượu đưa ra, “Ai uống rượu?”

Không có ai để ý đến hắn.

Chung Quỳ dựt chòm râu, nói: “Tất cả các người đều nghe nói rồi chứ, Thanh Y đã chết, ở Hiên Viên sơn, nguyên thần tịch diệt. A, sự tôn tìm chúng ta tới đây, chính là thảo luận chuyện này nhỉ.”

Triệu Công Minh bưng cái giá nói: “Có cái gì phải thảo luận, phản độ này, chết không đáng tiếc, chết ở Hiên Viên sơn, vừa lúc đã cho chúng ta động thủ.”

Chung Quỳ trợn mắt nói: “Nào có đơn giản như vậy, nếu đơn giản như vậy, còn tìm chúng ta đến thảo luận cái gì.”

Triệu Công Minh hừ một tiếng: “Lúc trước ta biết những thứ hắn làm, là đại để an bài, ta đã từng nói không đáng tin, hắn tuyệt không đáng tin.”

Triệu Công Minh tốt xấu là thần tài, thường xuyên đi nhân gian, vì theo kịp thời đại, cũng học dùng một ít từ ngữ thời đại.

“Ngươi thôi đi, ngươi cũng chỉ là Gia Cát Lượng sau chuyện (ý chỉ những người sau sự việc hay nói: biết ngay mà).” Chung Quỳ khinh thường để ý đến hắn, âm thầm thở dài, quay mặt đi nhìn Thôi Ngọc, nói: “Lão thôi, Thanh Y chết, người thấy thế nào?

Thôi Ngọc bình tĩnh hỏi lại một câu: “Hắn chết rồi sao?”

“Ngươi... Ngươi không biết?”

“Chưa nhìn thấy tinh phách của hắn, người làm sao biết hắn đã chết?”

“Cái này còn cần nhìn thấy sao?” Chung Quỳ vuốt râu, lẩm bẩm: “Là có chút kỳ quái, hắn nếu đã chết, tinh phách vì sao không đến đưa tin, không biết đã đi nơi nào.”

Triệu Công Minh nói: “Quản điều này làm gì, đến cũng cần tới Luân Hồi ti đưa tin, luân hồi trăm kiếp súc sinh đạo, không thể thiếu hắn!”

Chung Quỳ lạnh mặt nói: “Xử phạt hắn như thế nào, cũng không phải là người định đoạt nhi.”

“Ngươi định đoạt?”

Máy siêu cấp đại lão, tranh cãi cũng như người thường.

“Chúng ta nói cũng không tính, Chuyển Luân ở đây, để Chuyển Luân nói. Đúng rồi Chuyển Luân, Địa Tạng Bồ Tát bên kia nói như thế nào?”

“Bồ Tát không quan tâm. Chuyển Luân Vương là người của Phật môn bên kia, ít nhiều có chút khoảng cách với mấy người bọn họ, nói chuyện không tùy tiện như vậy.

Triệu Công Minh xen mồm nói: “Ta quay đầu tìm đại để xin chỉ, dẫn quân đi bình Phong Chi Cốc đám nghịch tặc này!”

Diêm La vương mãi không mở miệng đột nhiên quay đầu liếc hắn, nói: “Không nên phải đi dẹp Bắc Đẩu quan sao?”

“Bắc Đẩu quan?” Triệu Công Minh sửng sốt, “Tìm bọn hắn làm gì?”

Diêm La vương bày tư thế, lạnh lùng nói: “Thanh Y, là môn sinh đại đế ta, cho dù đã phản âm ty, cũng là tội phạm quan trọng hàng đầu của chúng ta, Bắc Đẩu chân nhân có tư cách gì giết hắn! Với lại, trên người hắn gánh quá nhiều can hệ, cần bắt hắn tới hỏi, hắn hôm nay đã chết, rất nhiều chuyện đã chết không đối chứng, tra như thế nào? Không tìm Bắc Đẩu chân nhân, người nói tìm ai?”

Triệu Công Minh cười hề hề nói: “Mọi việc không qua được một chữ lí, Đạo Phong đó là tự mình xông vào Hiên Viên sơn, bị người ta giết, trách được ai?”

Diêm La vong liếc hắn: “Nói lí? Ngươi có biết Tinh Nguyệt Nô con nhãi kia, từ nhân gian bắt cướp bao nhiêu sinh linh không, đi đâu không biết, khiến rất nhiều vụ án của ta tra không đối chứng, lại làm như thế nào? Với lại, sinh linh ở bắt cướp, hành vi khác gì tà tu, âm ty không nên quản?”

Thôi Ngọc nói: “Không sai.”

“Đây căn bản là hai chuyện khác nhau! Huống chi, những việc đó người nói, ngươi sao biết là Tinh Nguyệt Nô gây ra?” Triệu Công Minh không phục.

“Đơn giản là không có chứng cớ, lười tranh cãi với ngươi.”

“Ta cũng không tranh cãi với ngươi!” Triệu Công Minh dỗi quay tới một bên, một lát sau lại xoay lại, hỏi Diêm La vương: “Lão ngũ, người nói là thật sao, những việc đó, thật là Tinh Nguyệt Nô gây ra?”

Chuyển Luân Vương chóp lời đáp: “Không sai, đây là m Dương ti kiểm chứng, Từ sự gia luôn theo dõi, tuy không có chứng cớ, nhưng Thánh Linh hội kia, tám phần chính là thủ đoạn giấu tai mắt người ta của pháp thuật công hội.”

Triệu Công Minh nghe xong, đấm một phát lên bồ đoàn dưới thân, cả giận nói: “Thế này cũng quá bắt nạt người ta rồi phải không, chẳng lẽ bọn chúng thật muốn thống trị nhân gian?”

“Lòng lang dạ sói.” Chuyển Luân Vương nói.

“Việc nào ra việc đó, Đạo Phong chết chưa hết tội, cái này không tranh cãi, nhưng pháp thuật công hội này cũng thật quá đáng, ỷ vào hậu trường Hiên Viên sơn, ở nhân gian luôn muốn làm việc, âm ty thật sự sẽ không quản? Chắp tay đem nhân gian nhường cho bọn chúng?”

Thôi Ngọc nói: “Có Thái m sơn, âm ty nay nguy cơ tầng tầng, pháp thuật công hội cũng bắt lấy điểm ấy, mới không kiêng nể gì”

“Ta nói, chúng ta nhìn như vậy? Triệu Công Minh nhìn từng người một, mấy đại lão đều không có vẻ mặt gì, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

Chung Quỳ nói: “Đợi lát nữa phải xin chỉ, nếu là không xin được, ta tự đi nhân gian, gặp Tinh Nguyệt Nô một chút!”

Thôi Ngọc nói: “Từ hôm đó, nếu có quỷ hồn linh phách Hiên Viên son đến đầu nhập, đều phán vào súc sinh đạo!”

Diêm La vương nói: “Được, nếu là bọn hắn biện hộ, đến chỗ ta đánh trước một trăm sát hồn côn!”

Đang nói chuyện, đồng từ lúc trước tiến vào, trong tay cầm một linh phù màu tím. Vài người vừa thấy, đều đứng dậy, hơi khom người, mặt nghiêm túc. Thôi Ngọc cách gần, đi qua đem linh phù tiếp lấy, xoay người đi luôn.

Đây cũng là một loại truyền thống của âm ty, nếu là truyền đạt chuyện gì không Cơ mật cho lắm, bình thường đều là mấy quỷ sử ra mặt, theo đơn mà đọc. Nhưng quá nhiều chuyện Cơ mật, thì dùng bùa tím này viết lên, phái người đưa đến trong tay đối phương.

Người thu được có thể tự mình đến chỗ tối, đem bùa tím đốt lên, sẽ tự lơ lửng ở không trung, khoảng cách biến mất. Nói như vậy, là vì tránh đọc chậm ý chỉ bị linh vật nào đó nghe được, xuất phát từ cẩn thận, mấu chốt là loại pháp thuật này chỉ có đại đế mới biết, không làm giả được.

Thôi Ngọc run lên lăng trên, bùa tím thiêu đốt, phát ra từng luồng sáng màu tím, ở không trung hợp thành mấy hàng chữ Hán, đoàn người cùng nhau vậy lên xem.

Ý chỉ chỉ viết hai việc:

Một là phải đem tinh phách Đạo Phong tìm được, mang về âm ty, hai là định Tinh Nguyệt Nô là truy nã tội phạm quan trọng, tróc nã cô ta tới âm ty chịu thẩm vấn.

Chỉ chốc lát, chữ viết liền biến mất vào hư không.

Mấy đại lão nhìn nhau, Chung Quỳ nói: “Vẫn là sư phụ cao nhỉ, đã sớm nghĩ sẵn rồi. Hừ, lão Triệu, trách nhiệm bắt Tinh Nguyệt Nô, ngoài người ra còn ai nữa.”

Phong Đô đại đế xưa nay chỉ truyền đạt ý chỉ, về phần để ai đi làm, tự nhiên không có khả năng nói quá tỉ mỉ, với lại mấy người này đều là đại lão âm ty, loại sự tình này đương nhiên là tự mình phân phối, sau đó đều tự đi an bài nhân mã, chỉ định chiến lược.

Sắc mặt Triệu Huyền Đàn có chút mất tự nhiên, nói: “Không nói đến làm sao bắt được ả, cho dù bắt được, Hiên Viên son bên kia sao có thể bỏ qua?”

Chung Quỳ liếc hắn cười nói: “Đại đế đã có chủ, xảy ra chuyện tự nhiên không cần người tới gánh vác, người sợ cái gì?”

Triệu Công Minh nói: “Ngươi không sợ, người đi đi.”

“Cùng nhau đi, người bỏ quân, ta bỏ người.”

Triệu Công Minh đây là đồng ý.

Hai người thương lượng một phen, cảm thấy chuyện này từ từ rồi làm, hơn nữa cần một lần phải được ngay, đã làm thì trực tiếp bắt được Tinh Nguyệt Nô, nếu không tuyệt đối không thể rút dây động rừng, dù sao Tinh Nguyệt Nô bối cảnh quá sâu, thực lực bản thân cũng rất mạnh.