Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2769: Đạo Thần Vĩnh Sinh (2)




Một tiếng hét to vang lên ở phía sau.

Cùng lúc đó, phía sau một viên xá lợi tử bay tới, đánh vào trên lưng Đạo Phong.

Đạo Phong vốn đã là nó mạnh hết đà, nguyên thần đã tan rã, sau khi trúng một đòn nặng này, rốt cuộc không ngăn được, nguyên thần tăng tốc tan rã, thậm chí không có sức khống chế bản thân, lơ lửng ở không trung, bóng người càng lúc càng mờ nhạt.

Thì ra cảm giác tử vong... Là như vậy.

Một tia tàn niệm còn sót lại của Đạo Phong cúi đầu nhìn thân thể nguyên thần của mình, từng chút một phân giải, hòa tan.

Hắn từng chết hai lần, lần đầu tiên là trảm thân thể, là tử vong trên ý nghĩa nhân loại, lần thứ hai là

Tử Tịch Mê Lâm, chém đi linh căn hồn phách, hai lần tử vong, đều mang tới cho hắn thể nghiệm không giống nhau, khiến hắn hiểu ra.

Nhưng, hai lần này đều không phải tử vong thật sự, nói đơn giản chính là, ở nháy mắt hai lần tử vong, hắn mặc dù có thể nghiệm gần chết, nhưng cũng rõ đây chỉ là quá trình chứng đạo, không phải tử vong thật sự.

Mà một lần này, thì hoàn toàn khác.

Cho dù kiên cường như hắn, ở một khắc cuối cùng nguyên thần tịch diệt, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi cùng mê mang, thậm chí có chút tuyệt vọng.

Ta làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Hắn cảm thấy mình đang bay về phía trước, bay ra tu sở, bay mãi đến giữa không trung, hắn thấy được mấy đại lão kia đứng ở trong sân Bắc Đẩu quan, ngửa đầu nhìn hắn.

( hắn thậm chí không biết là người nào ra tay cho mình một đòn cuối cùng, nhưng điều này tuyệt không quan trọng)

Hắn thấy được Thanh Trường Phong chạy vội đến, Thanh Trường Phong cũng phát hiện hắn, ở giữa sườn núi đột nhiên đứng lại, ngẩng đầu chăm chú nhìn mình. Trong tay gã cầm Đả Thần Tiên cùng Phiên Thiên n.

Pháp khí từng thuộc về riêng mình.

Vinh quang trước kia, Phong Chi Cốc, Diệp Thiếu Dương, Dương Cung Tử, Trần Lộ... tất cả cái này, đều dần dần đã đi xa.

Cái gì cũng chưa mang đi, cái gì cũng không lưu lại.

Cả đời, xoay xoay vòng vòng, tung hoành tam giới, quét ngang thiên hạ, lại như thế nào?

Hắn thấy được Phong Đô đại đế ngồi ngay ngắn trên công đường, khiêm tốn, pháp luật nghiêm ngặt.

Hắn nhìn thấy Địa Tạng Bồ Tát ở trong luyện ngục, cầm kinh quyền, cầm hoa không nói, thương trời thương người.

Hắn nhìn thấy Thiếu Dương, nhìn thấy Thanh Vân Tử, thầy trò ba người, mùa đông ở trong phòng ăn lâu hát hò.

Hắn thấy được kiếp trước của mình, giống như ngay tại trước mặt, lại giống như rất xa xôi, chung quy vẫn là từng màn cưỡi ngựa xem hoa trôi qua.

Hắn thấy được ký ức kiếp trước, xuyên qua mà thành lịch sử diễn biến.

Hắn thấy được chúng sinh, ăn uống ta đái, sinh lão bệnh tử.

Cuối cùng hai màn này lại dung hợp với nhau, ở sâu trong thần thức hắn giống như đột nhiên khai ngộ, hiểu ra một số đạo lý.

Tất cả đều ở dưới quy tắc, thời gian, không gian, sinh linh. Quy tắc mãi mãi không thay đổi. Cái gọi là thiên địa đại đạo, thì ra là như thế.

“Phong nhi...”

Bên tại đột nhiên truyền đến tiếng Thanh Vân Tử, đem hắn đưa tới một thiên địa mới.

Hắn mười mấy tuổi, đứng ở bên cạnh một chỗ vách núi của Mao Sơn, đêm mùa thu xác xơ, ánh sao rực rỡ.

Đạo Phong đứng mãi ở bên cạnh vách núi, nhìn dãy núi xa xa, ngọn đèn cùng quỷ hỏa rải rác thấp thoáng ở trong dãy núi, khiến nội tâm còn trẻ tuổi của hắn tràn ngập hướng tới.

Thanh Vân Tử cùng Diệp Thiếu Dương lúc ấy còn chỉ mấy tuổi, hai tên ngu ngốc này đang ở trong bụi cỏ bắt rắn, tính nướng ăn.

“Đạo Phong người đứng đó làm màu gì thế, mau qua đây hỗ trợ!” Thanh Vân Tử mắng.

Đạo Phong không để ý tới lão, tiếp tục bình tĩnh nhìn xa xa.

Một già một trẻ kia bận rộn hồi lâu không bắt được rắn, bắt một ít châu chấu sau mùa thu, Thanh Vân Tử cũng nướng ăn tạm.

“Ngươi luôn luôn đứng đó làm gì thế?" Thanh Vân Tử hỏi.

Trong tay Đạo Phong cầm một chuỗi châu chấu, chỉ vào xa xa, nói: “Sư phụ, con khi nào mới có thể xuống núi?”

Thanh Vân Tử chắp tay sau lưng đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, Thiếu Dương nhóc con cũng tới theo, tò mò đứng ở một bên.

“Từ đây nhìn qua, có thể nhìn thấy cái gì?” Thanh Vân Tử hỏi.

Núi, nơi nơi đều là núi, ánh đèn này chỉ những thứ này." Thiếu Dương ăn châu chấu nướng cháy, mồm dính đầy tro đen.

“Đêm tối.” Đạo Phong nói. Đêm tối vô tận.

Thanh Vân Tử gật gật đầu, xoa đầu Diệp Thiếu Dương (đem tro đen trên tay chùi hết đến trên đầu hắn), nói: “Ngươi nhìn thấy núi, vậy thì đi leo núi, phong cảnh đỉnh núi luôn tốt hơn dưới núi, nhưng ngoài núi còn có núi, ngươi vĩnh viễn không đi đến được trên một ngọn núi cao nhất kia, cho dù ngươi leo lên, cao hơn người còn có trời, ngươi sẽ đứng tuyệt đỉnh, người trong thiên hạ ngưỡng mộ, đến một bước đó, người nên như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương chớp đôi mắt vụt sáng, thuận miệng nói: “Leo núi là vì thú vị mà, leo đến trên ngọn núi cao nhất là được rồi, vì sao phải lên trời?”

Thanh Vân Tử mỉm cười, lại hỏi Đạo Phong: “Đêm tối là trời, vô cùng vô tận, không chịu bất cứ sự gò bó nào, nhưng đêm tối cũng đại biểu cho rét lạnh cùng cô độc...Thiếu Dương đứa nhỏ này, tương lại tôn quý không thể nói, có thể đứng ở trên ngọn núi cao nhất kia, nhưng tâm tính nó ngây thơ, làm theo tính tình, nhưng trên đời việc, sao có thể cái gì cũng nghe theo tính tình của ngươi? Muốn khiến nó đột phá chân trời, còn cần nó tự khai ngộ, tự mình tìm được lý do, đến lúc đó, không ai có thể ngăn được nó.

Mà ngươi, Đạo Phong, người như đêm tối, vô biên vô hạn, không chịu ước thúc, nhưng người chung quy là hắc ám cô độc, ngươi, không sợ hãi?”

Đây gần như là một lần nói chuyện có trình độ nhất số lượng không nhiều lắm trong cuộc đời Thanh Vân Tử.

Đạo Phong quay đầu quan sát vách núi, khẽ cười nói: “Sư phụ, từ trước tới nay con chưa từng sợ cái gì, cũng không kỳ vọng cái gì, nhưng, mười năm sau, người trong thiên hạ đều biết tên con, cho dù khinh thường, cũng không thể làm gì được con. Đạo Phong cái tên hai chữ này, chắc chắn chấn động thiên hạ, quấy đảo tam giới!”

Chuyện cũ năm đó vẫn rõ ràng trong tầm mắt.

“Sư phụ, mà nay không chỉ mười năm, lời của con năm đó, hôm nay đều làm được rồi.”

Mười ba tuổi, cầm pháp kiếm ba thước, một mình chém thi vương;

Mười lăm tuổi, du lịch thiên hạ, hàng yêu trừ ma,

Mười tám tuổi, đánh khắp đệ tử cùng thế hệ trong thiên hạ, không một lần thua.

Hai mươi hai tuổi, một kiếm chém giết mười hai âm thần, ba đại vụ ma, một mình xông vào lục đạo luân hồi... Danh chấn thiên hạ, thụ phong “Nhân gian đạo thần”.

Nhập ma mười năm, sau khi trở về, khai tông lập phái, chia ba Quỷ Vực, lấy sức một người đối kháng âm ty cùng Thái m sơn.

Ta cả đời này, vinh quang cỡ nào, cô độc cỡ nào, không được người ta hiểu cho cỡ nào, nhưng mà... Đây không phải là thứ ta muốn sao?

Chung quy không uổng công một hồi. Chỉ là... Sư phụ, ở giờ khắc này, con muốn gặp lại người, còn có Thiếu Dương một lần bao nhiêu chứ.

Chỉ là, con đã đạt được mọi thứ con muốn, lại không cảm thấy hạnh phúc.

Con hoài niệm đoạn thời gian đó ở Mao Sơn.

Con đang không ngừng đạt được cũng đang không ngừng mất đi.

Cả đời con làm, chỉ là vì không làm quân cờ của người khác.

Chung quy trải hết kiếp, trần thể cũng thành không.

Ở một khắc nguyên thần mất đi cuối cùng, Đạo Phong nghĩ tới hàng chữ mãi mãi không thay đổi trên tấm bia đá ngoài cửa bắc thành Phong Đô kia.