Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2716: Xuất Hiện Thêm Nhiều Người (2)




Hậu Khanh hơi hơi cúi đầu, nói: “Ngươi có biết, ta không có hứng thú đối với ả. Ngươi cũng đừng trẻ con nữa, đại ca đã mất, sau này, ngươi không thể tiếp tục đùa bỡn ta, tương lai không lâu, ta sẽ tặng cho người toàn bộ Thanh Minh giới.”

Nữ Bạt vẻ mặt thoáng biến hóa, nói: “Nói đến đại ca, ta muốn hỏi người một vấn đề, khắp nơi đều đồn đãi, là người...

Hậu Khanh đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm cô, nói: “Người tin tưởng sao?”

“Nếu ta tin tưởng, hôm nay sẽ không tới nơi này, nhưng mà, ta muốn chính miệng người nói cho ta biết, đó chỉ là ngoài ý muốn, không phải âm mưu của ngươi.”

Bốn mắt nhìn nhau, Hậu Khanh thần sắc không có chút biến hóa, trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi nói: “Đó thật sự là ngoài ý muốn, không liên quan đến ta.”

Tảng đá trong lòng Nữ Bạt rơi xuống.

Tuy cô hết lần này tới lần khác nói với bản thân, không có khả năng là Hậu Khanh, nhưng rất nhiều trùng hợp khiến cô không nhịn được phải nghĩ đến điều này, mà nay được Hậu Khanh chính miệng giải thích, vậy thì không gì vấn đề gì rồi.

Tuy cô đang ghen, đối với nhiều việc làm của Hậu Khanh đều không hài lòng, trong lòng tích lũy oán khí rất sâu, nhưng mà, loại chuyển trái phải rõ ràng này, cô tuyệt đối tin tưởng hắn.

“Toàn bộ mọi người, toàn bộ thể lực, đều là kẻ địch của chúng ta, tương lai đều phải đi chinh phục từng thứ một, nhưng trước mắt, kẻ địch lớn nhất của chúng ta là liên quan không giới.” Hậu Khanh trầm ngâm nói, “Không giới những người đó, Xiển Giáo Kim tiên, Thanh Khâu Hồ vương cùng mấy đám người kia chỉ biết đấu pháp, cũng không hiểu chiến tranh, duy chỉ có Lâm Tam Sinh kia là nhân vật khó đối phó.”

Nữ Bạt nói: “Nữ nhân của hắn hiện tại ở trong tay ta, không sợ hắn không nghe ta”

“Không đơn giản như vậy, trước tiên người đem ả kia nhất trên núi, phái người trông coi cẩn thật, đợi ta nghĩ được kế sách hay, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”

“Còn có chuyện gì khác không?”

“Không có.” Hậu Khanh suy nghĩ một chút, nói.

Nữ Bạt nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta sớm muộn cũng sẽ giết ả.”

Nói xong tức giận lao xuống núi.

Hậu Khanh đứng ở đỉnh núi, nhìn bóng Nữ Bạt càng lúc càng xa, nhẹ nhàng thở hắt ra, đi trở về đến bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, đứng gần dò xét khuôn mặt của cô, ánh mắt trở nên nhu hòa, chỉ có hắn trong lúc này, nhìn qua tưởng như là một người bình thường, chứ không phải cương thi vương đầy mình âm mưu quỷ kế, bễ nghễ thiên hạ.

“Cô đến cùng là thật, hay là giả đây?”

Hậu Khanh nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, thì thào tự nói, lập tức lại tự giễu lắc lắc đầu, “Giá thành thật thì thật thành giả, cái mọi người đều muốn, vĩnh viễn chỉ là chân tướng mà bọn hắn muốn.”

Theo sau, lại cười giống như ma làm, lẩm bẩm nói: “Một ngày nào đó, ta đem thế giới này tặng hết cho cô. Đến lúc đó cô mới biết được, trên thế giới này ai là chân chính yêu cô, người chân chính có thể bảo vệ cô.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhắm mắt lại, tựa hồ nghe thấy hắn nói chuyện, hơi hơi nhíu một chút mày.

“Không có, thật sự không có...”

Diệp Thiếu Dương hầu như lật tung hết cả nhà, vẫn là không tìm được sơn hải ấn ở nơi nào.

“Ngăn tủ này, làm sao mở đây? Tại tủ đầu giường, Diệp Thiếu Dương tìm thấy một ngăn tủ không mở được, lẩm bẩm.

“Chính là tủ của nhà cậu, cậu còn hỏi ai.”

“Tôi không nhớ ra là chìa khóa nào.”

Diệp Thiếu Dương thử vài cái, từ phía dưới nắm lấy tay cầm, dùng sức lôi kéo, mở được ngăn kéo ra, kết quả lập tức trợn tròn mắt.

Bên trong không có thứ hắn muốn tìm, chỉ có album ảnh, trên bìa là Nhuế Lãnh Ngọc mặc áo cưới, vẻ mặt hạnh phúc nép vào lòng mình đang mặc hán phục.

Mình vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, ngược lại Nhuế Lãnh Ngọc tự nhiên phóng khoáng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười ngọt ngào.

Chờ kết hôn a...

Tất cả đều đã xong, tất cả đều không còn kịp rồi.

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc trong ảnh chụp, kinh ngạc ngây người.

“Nhớ cô ấy?” Tạ Vũ Tình ôm cánh tay, đứng dựa cửa.

Diệp Thiếu Dương buông album ảnh, miễn cưỡng cười với cô, nói: “Đã xảy ra rồi, cũng không có cách nào thay đổi.”

“Có ý gì?” Tạ Vũ Tình không hiểu.

Diệp Thiếu Dương tìm kiếm khắp nơi một lượt, thật sự tìm không thấy, đành phải bỏ mặc, ngưỡng mặt nằm ở trên giường ngây ngốc.

“Cậu có tính toán gì không?”

Tạ Vũ Tình ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.

“Tôi muốn đi gặp Đạo Phong.”

“Hiện tại?”

Tạ Vũ Tình nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi, nếu cậu muốn đi tìm hắn, vậy chỉ có thể đi Thừa Đức, như vậy mọi người đều sẽ phát hiện ra cậu.”

“Tôi sẽ nghĩ cách.”

Tạ Vũ Tình lấy điện thoại tìm kiếm hành trình giúp hắn, nói: “Chỉ có 5 giờ sáng mai mới có phi cơ, đi tàu cao tốc phiền toái hơn, thời gian đến nơi cũng không chênh lệch mấy.”

“Vậy chị đặt giúp ta một vé máy bay." Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Vậy, chị... có biện pháp nào không để tôi không cần kiểm tra, trực tiếp lên máy bay không?”

“Có ý gì?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Tôi đã đánh mất chứng minh thư, không kịp đi làm bổ sung.”

“Có thể làm chứng minh thư tạm thời a.” Tạ Vũ Tình nở nụ cười, “Tôi biết cậu đối với việc này không hiểu lắm, tôi sẽ đi chào hỏi bên sân bay, đến lúc đó làm cho cậu chứng minh thư tạm thời là được.”

“Vậy tối hôm nay... Cậu còn có chuyện gì không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cùng đi ăn cơm đi.”

“Đi thôi, ăn bánh bao thịt đi.”

Hai người đi ra, đi tới tiệm bánh bao thịt, trên đường Tạ Vũ Tình nói với hắn, tiệm này đã đổi chủ rồi, may mà chủ quán tiếp nhận là một người thân thích, phối phương cũng được truyền thụ, hương vị vẫn là chính tông thật sự.

Dọc theo đường đi, Tạ Vũ Tình ba la ba la nói rất nhiều, tâm tình vui vẻ. Diệp Thiếu Dương trên mặt thủy chung mang theo nụ cười mỉm, lẳng lặng nghe cô nói.

“Này, hôm nay cậu không giống như bình thường," thời điểm ăn cơm, Tạ Vũ Tình nghiêng đầu dò xét hắn, nói.

“Có sao?”

“Đương nhiên, đừng quên tỷ tỷ này ăn cơm ngành nào. Hôm nay cậu không được bình thường, trước kia cậu sẽ chọc giận ta, hôm nay lại có thể không chọn câu nào, cái này không bình thường a.”

Khoái trá ăn một ít bánh bao thịt lớn, hai người đi bộ ven đường, nơi này cách xa nhà hai bọn họ, Diệp Thiếu Dương cũng không sợ bị người ta phát hiện.

“Hôm nay tôi không tiện trở về, tôi đi tìm một khách sạn để ngủ, sáng mai trực tiếp đi sân bay, chị... đi cùng tôi được không?”

“Cùng cậu đi thuê phòng sao? Tạ Vũ Tình khiêu khích nhìn hắn một cái.

“Ha ha, tôi không có chứng minh thư, chỉ có thể dùng của chị.”

Hai người tản bộ dọc theo ven đường, tìm một khách sạn hạng sao, thời điểm thuê phòng, cô gái tiếp tân kiên trì nói cần có chứng minh thư của cả hai người, tỏ vẻ đây là quy củ, nếu chỉ đăng ký một người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cảnh sát điều tra, khách sạn sẽ gặp phiền toái lớn.

Tạ Vũ Tình nói nhiều cũng vô dụng, cuối cùng nổi giận, trực tiếp đem thẻ cảnh sát đặt trên quầy bar.

“Tôi chính là cảnh sát, nếu cô không làm cho ta, vậy mới thật sự là tìm phiền toái!”

Cô gái tiếp tân mới ngớ người ra, cuối cùng vẫn là cho bọn hắn thuê phòng.

Sau khi vào phòng, Tạ Vũ Tình nghỉ ngơi một chút rồi phải đi, Diệp Thiếu Dương đề nghị nói: “Chúng ta uống chút rượu được không? Giúp tôi thư giãn một chút, đợi đến khi đi Thừa Đức, lại bắt đầu bận rộn.”