Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2711: Ta Đã Trở Về (1)




Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh bốn mắt nhìn nhau, phương trường của một ngôi chùa miếu, lại có thể là một yêu quái!

Sao có thể như vậy?

Các đệ tử của lão hòa thượng này, vốn đang nhìn thấy lão hòa thượng bị trọng thương, đều còn đang khóc rống rơi nước mắt, lo lắng vạn phần, trong nháy mắt, sư phụ bọn họ biến thành một con cá nằm trên đất, đoàn người liên ngơ ngác.

“Nhất định là bọn họ, là bọn hắn dùng tà thuật che mắt gì đó, biến sự phụ thành hình dạng này! Tất Tín thiền sư lớn tiếng kêu lên, “Mọi người cùng tiến lên, báo thù cho sự phụ a!”

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Mấy đạo cừu hận ánh mắt, dùng trên mặt Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh, các hòa thượng từng người đứng hẳn dậy, chậm rãi đi về phía hai người.

“Để ta!”

Diệp Thiếu Dương vọt qua đó trước, chủ động khởi xướng thể công.

“Đùng!”

Diệp Thiếu Dương dùng sức gõ một cái thật mạnh trên trán trống trơn của một hòa thượng, hòa thượng kêu thảm một tiếng, ngồi ở trên đất, ôm đầu vần vò.

Diệp Thiếu Dương vọt vào đám người, tả xung hữu đột, cũng không dùng pháp thuật gì, chính là gõ mạnh tay, một người một cái. Chỉ nghe đùng đùng đùng mấy tiếng vang, các hòa thượng một đám đều ngồi ở trên đất, ôm đầu rên rỉ.

Chỉ còn lại có một mình Tất Tín thiền sư, há hốc miệng nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Đến đây chứ?” Diệp Thiếu Dương ác địa cười với hắn, ngoắc ngoắc tay.

“Sĩ... Sĩ khả sát bất khả nhục!” Tất Tín thiền sư rút lui từng bước, lấy tràng hạt ra, để lên tay bắt đầu lần tràng hạt, tản mát ra linh lực.

“Ngươi cũng là một pháp sư." Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt hắn, nói: “Không đánh, ta hỏi ngươi một chút, phương trường các ngươi sao lại là cá trê tinh?”

“Là ngươi.” Tất Tín thiền sư nhìn thấy hắn giơ nắm tay lên cao, nhất thời ủ rũ, lắc đầu nói, “Không biết, ta không biết.”

“Thật sự không biết?”

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng giơ nắm tay về phía hắn.

“Thật sự không biết, thật sự không biết a.” Tất Tín thiền sư nhất thời hoảng sợ, hai tay chắp lại, đau khổ cầu xin.

Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng thật không giống như đang giả vờ.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: “Như vậy đi, ta cũng không đánh ngươi, ta hỏi người mấy vấn đề, người trả lời xong bọn ta sẽ đi. Cái thứ nhất, từ khi nào thì các người bắt đầu tín Linh bà ba?"

Tất tín thiền sư suy nghĩ một chút, nói: “Từ cổ chí kim, không phải đều như vậy sao?”

“Từ cổ chí kim? Lúc nãy không phải người nói, Linh bà bà là hoàng đế sắc phong sao?”

“Đúng vậy, hoàng đế tiền triều sắc phong, chính là vì Phật tổ chuyển thể, được Linh bà bà phù hộ, triều ta mới có thể thiên hạ thái bình, dân chúng an cư a.”

Cùng hắn hàn huyên một hồi, Diệp Thiếu Dương phát hiện, Linh bà bà đối với bọn họ mà nói, là một loại tín ngưỡng phát ra từ trong lòng, tựa như đạo giáo tín ngưỡng tu hành, phật môn tín ngưỡng Phật tổ, chẳng qua, ở thời đại này, những thần minh này đều bị Linh bà bà thay thế.

Chân thân duy nhất trong thiên địa, Huyền Thiên thánh mẫu, Phật tổ chuyển thế.

Bà mẹ nó, thật đáng sợ.

Không hề nghi ngờ, những người này đều là bị tẩy não. Kết quả này khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy vạn phần khiếp sợ, suy nghĩ tới các loại khả năng.

“Vậy... Đại pháp sư, chúng ta có thể đi rồi sao? Tất Tín thiện sự sợ hãi hỏi, mấy hòa thượng bên cạnh hắn cũng đều ôm đầu, vẻ mặt khiếp đảm.

“Được, đi đi, ồ không đúng, cái này là địa bàn của các ngươi, phải là chúng ta đi mới đúng." Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể cá trên tinh trên đất, muốn hỏi bọn họ xử lý thi thể yêu tinh này như thế nào, ngẫm lại vẫn nên giao cho chính bọn họ tự xử.

Đường đường phương trường một chùa miếu, lại có thể là một con cá trê tinh, không chỉ có chút mua mai, còn làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.

Gọi Đằng Vĩnh Thanh cùng nhau đi, Đằng Vĩnh Thanh trầm ngâm một lát, hỏi Tất Tín thiền sư: “Các người đi âm như thế nào?”

Đúng rồi! Đây mới là mục đích mình lên núi, muốn tìm pháp sư hỏi thăm bọn họ đi âm như thế nào, kết quả bởi vì chuyện tượng thần, lại quên mất chính sự.

“Đi âm... Tự nhiên là niệm chú ngữ đi âm.” Tất tín thiện sự mười phần nghi hoặc nhìn bọn họ, trong lòng mười phần khó hiểu, hai người này pháp lực thâm hậu như thế, như thế nào lại hỏi vấn đề cấp thấp này.

“Chú ngữ gì.” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

Tất Tín thiền sư giảng giải chú ngữ cùng kết ấn thủ pháp, so với chú ngữ đi âm truyền thống của Phật Đạo không có gì khác nhau, chỉ là bỏ thêm hai câu chú ngữ có liên quan đến Linh bà bà: Lấy tên thánh mẫu, khám phá Đại La hư không.

Sao lại có chuyện như vậy?

Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh đều cảm thấy cực độ khó hiểu, vì thế để cho Tất Tín thiền sự biểu thị, quả nhiên mở ra một đạo khe hở hư không.

Thừa dịp khe hở chưa đóng cửa, Diệp Thiếu Dương để cho rằng Vĩnh Thanh nhảy vào trước, mình theo sát sau đó, vì tránh cho Tất Tín thiền sư hại bọn họ, trước khi Diệp Thiếu Dương nhảy vào, cũng kéo lấy Tất Tín thiền sư cùng theo vào.

Xuyên hành trong hư không một lát, ba người dùng ở Quỷ Vực, có thể xa xa nhìn thấy tường thành m ty, Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, lôi kéo Tất Tín thiền sư, cùng nhau đi tới hướng m ty.

“Hai vị đại pháp sư, các ngươi đang muốn làm gì a?”

“Cứ đi theo là được, bây giờ đã tới âm ty rồi, ta còn có thể làm gì người nữa.”

Một đường đi tới dưới của thành, bị âm binh thủ thành ngăn lại.

Diệp Thiếu Dương đánh giá một chút mấy người này, đều không quen biết (âm binh cũng có thời gian phục dịch, giống như nhân gian, đại bộ phận đến thời điểm nên đầu thai sẽ đi đầu thai, chỉ có số rất ít tướng lĩnh cấp bậc, mới có thể ở Quỷ Vực trường kỳ nhậm chức).

Diệp Thiếu Dương dùng Đạo môn lễ tiết chắp tay với bọn họ, nói: “Tại hạ Mao Sơn Đệ tử Diệp Thiếu Dương, vị này là Lạc Già Son đệ tử Đằng Vĩnh Thanh, còn vị này.”

Tất Tín thiền sư cuống quít xua tay, nói: “Ta chỉ dẫn đường, tất cả chuyện này không liên quan đến ta, hai vị pháp sư, hay là các ngươi thả ta trở về đi...”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, giờ đã đến âm ty rồi, giữ hắn cũng không có tác dụng gì, quyết định thả hắn trở về.

Tất Tín thiền sư ngàn ấn vạn tạ, quay đầu bước đi.

Một ngân giáp quỷ võ sĩ đi tới, dò xét đánh giá bọn họ, nói: “Đến âm ty ta, có chuyện gì.”

“Tiểu lang quân của Thiên tử điện, là bạn tốt của ta, ta tìm hắn có chút việc, thỉnh tướng quân giúp đô."

“Ngươi là Mao Sơn đệ tử?” Ngân giáp quỷ võ sĩ không đáp, hỏi ngược lại.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, muốn tìm thiên sư bài cho hắn xem, vừa sờ lên người, mọi nhớ thiên sư bài của mình cũng đã đánh mất...

Ngân giáp quỷ võ sĩ nhất thời trách mắng: “Hay lắm, là pháp sử nhân gian từ nơi nào đến, dám vọng ngôn ở m ty, ngươi là Mao Sơn đệ tử, sao ta chưa từng gặp ngươi!”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn.

“Vì sao phải từng gặp ngươi?”

Một binh sĩ bên cạnh cười nói: “Ngươi nha, lần này đụng phải vách tường rồi, lần sau nhớ bịa tên môn phái khác, Thường tướng quân chúng ta sinh tiền chính là đệ tử Mao Sơn, được thánh để sắc phong, mấy tháng trước mới vâng mệnh làm Đô Thống của chúng ta, xem người tuổi còn trẻ, nếu là đệ tử Mao Sơn, sao lại không biết hắn?”

Há... Như vậy thật sự là cứng họng rồi.

“Là thường trong thường xuyên sao?”

Đám người Thường tướng quân sủng sốt, không rõ hắn là có ý tứ gì, không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.

Diệp Thiếu Dương trong lòng nhanh chóng nhớ lại tên tuổi tổ tiên Mao Sơn lịch đại, xem có họ Thường hay không.

Tuy là tiền nhân mấy trăm năm, nhưng may mắn Mao Sơn lịch đại đều không nhận người bừa bãi, đệ tử nội môn nhiều nhất là hai, trăm ngàn năm trôi qua, lịch đại đệ tử đều có danh có họ đăng ký trong danh sách, lúc Diệp Thiếu Dương nhàm rỗi có lật mở ra xem, đại khái cũng đều nhớ rõ.