Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2709: Cá Trê Tinh (1)




Nếu lão hòa thượng này không nói dối, vậy chiếu theo lời của hắn, ngôi chùa đó ở thời đại này đã tồn tại rồi.

Thanh Phong tự, ở ngay cửa thành phương bắc đi ra ngoài, có một ngọn núi, chùa miếu ngay tại đỉnh núi, cho dù là trước đó mấy trăm năm, ngọn núi này khẳng định cũng đã có, bởi vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hẳn là có thể tìm được.

Thời điểm ra khỏi thành, Đằng Vĩnh Thanh bị binh sĩ thủ thành nhận ra, lập tức vây lại, hỏi hắn đi nơi nào, nói đệ đệ hắn đã đến nha môn tìm hắn, bây giờ còn ở trong nha môn cho các thứ, còn có Vương Đầu Nhi cũng mất tích, ngày hôm qua có người nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau...

Diệp Thiếu Dương cùng Bích Thanh đi trước, để cho rằng Vĩnh Thanh tự xử lý, ở ngoài thành đợi hắn một hồi, Đằng Vĩnh Thanh mới chạy tới.

“Toàn là làm qua loa cho có lệ, mệt hết cả người.”

inh Thanh lắc đầu cảm thán.

“Ngươi có cần đến nha môn xem thử không, tránh để người nhà ngươi sốt ruột.” Diệp Thiếu đùa hắn.

“Thôi đi, mau đi nào.”

Tuy đã qua mấy trăm năm, nhưng núi vẫn còn, sau khi ra khỏi thành, Diệp Thiếu Dương phân biệt phương hướng, mang mọi người một đường đi tới, tìm ngọn núi trong ấn tượng.

Thanh Phong tự ở ngay trên đỉnh ngọn núi này.

“Ngươi là yêu, trên người có yêu khí, để tránh bị lão hòa thượng này nhìn ra, hay là ta cùng Vĩnh Thanh lên núi trước, người ở dưới chờ nha." Diệp Thiếu Dương nói với Bích Thanh.

Bích Thanh nhún vai nói: “Thật ra ta không muốn đi, nhưng người suy nghĩ nhiều, yêu trong thế giới này trên người đều không có yêu khí.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, đúng vậy, vì sao trên người bọn họ đều không có yêu khí?

Bích Thanh tự mình đi dạo, Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh đi thẳng lên núi.

Trên núi cũng có một đường mòn nhỏ hẹp, trong ấn tượng của Diệp Thiếu Dương ở thời đại kia của mình, đường lên núi đều là thềm lát đá, trừ điều này ra, những thứ khác cũng không biến hóa nhiều lám.

Đi vào giữa sườn núi, lúc tới góc cua, nhìn thấy một tiểu hòa thượng, ngồi ở trên một tảng đá ven đường, quang gánh đặt bên cạnh, hai thùng đầy nước.

“Tiểu sự phụ là người của Thanh Phong tự?”

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu đánh giá hai người bọn họ, gật gật đầu, nói: “Nhị vị là...”

“Đang du ngoạn gần đây, nên lên đây đi dạo.” Diệp Thiếu Dương tiến lên chào hỏi, muốn giúp hắn gánh nước, tiểu hòa thượng cũng rất thành thật, tỏ vẻ đây là công đức của mình, không thể để người khác làm thay, hắn cũng nghỉ ngơi xong rồi, nắm lấy quang gánh, theo bọn họ cùng lên núi.

Diệp Thiếu Dương làm bộ như tò mò, hỏi thăm hắn tình hình Thanh Phong tự, biết được hiện tại trong tự có hơn hai mươi tăng nhân, đều dựa vào trồng trọt mà sống.

“Không có người lên núi thắp hương sao?” Đằng Vĩnh Thanh tò mò chen một câu.

Tiểu hòa thượng thực kinh ngạc nhìn hắn, “Thắp hương vì sao phải lên núi?”

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh ngơ ngác.

Diệp Thiếu Dương phản ứng cũng mau, lập tức tỏ vẻ mình là người từ xa đến, không biết tình hình nơi này, tiểu hòa thượng lúc này mới thoải mái, nói cho bọn họ biết, phủ Ứng Thiên không có thói quen lên núi thắp hương, đều là ở nhà thắp hương, chùa miếu, đạo quan, đều là mùng một mười lăm và các ngày hội sẽ khai đàn giảng kinh, hoặc là tổ chức hội dâng hương, dân chúng xung quanh chỉ có lúc này mới lên núi.

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh nghe xong, trong lòng rất là kỳ quái, lúc này đã lên tới đỉnh núi, có thể nhìn thấy một ngôi chùa miếu rất to, xây dựa vào núi, trước cửa cỏ cây dày đặc, nhìn đậm phong cách cổ xưa.

“Tiểu sư phụ, chúng ta đi ngang qua bảo tự, muốn đi vào trong thăm một chút, nhờ tiểu sư phụ giúp đỡ.” Diệp Thiếu Dương cho hắn một thỏi bạc.

Tiểu hòa thượng do dự một chút, nhận lấy rồi nói: “Ta đi nói với sự phụ ta, nhị vị cứ đi dạo trước.”

Nói xong gánh nước, từ thiên điện đi vào.

“Ngươi nay thành thổ hào rồi.” Đằng Vĩnh Thanh chế nhạo hắn.

“Đâu chỉ vậy, ta còn là một Hầu gia." Diệp Thiếu Dương bĩu môi.

Hai người từ chính điện đi vào, có thể nghe được tiếng tụng kinh, từ chỗ sâu nhất trong chùa truyền đến. Hai người lững thững đi vào.

Cùng chùa miếu bình thường cũng không có gì khác biệt, tượng phật cũng đều giống nhau.

Đằng Vĩnh Thanh gặp phật liên bái, đứng dậy hỏi Diệp Thiếu Dương: “Thế nào, có giống mấy sau trăm năm sau không?”

“Không biết, ta còn chưa đi vào trong.”

“Chưa đi vào trong?” Đằng Vĩnh Thanh thực giật mình, “Vậy làm sao người biết nơi này có chùa miếu.”

“Quách sư huynh mang ta đến, có một lần tìm bọn họ làm việc, ta gặp phương trường bọn họ ở cửa.” Thân là đạo sĩ, Diệp Thiếu Dương bình thường sẽ không vào chùa, tuy bản thân là phản nghịch, quy củ này vẫn tuân thủ, hôm nay coi như là tình huống đặc thù.

Hai người một đường lắc lư đi vào, thời điểm gần đến Đại Hùng bảo điện, tiểu hòa thượng ban nãy gặp dẫn theo đại hòa thượng mập mạp khoảng bốn mươi tuổi đi tới.

“A Di Đà Phật, bần tăng Tất Tín, là bổn viện trưởng lão, hai vị công tử giá lâm tệ tự,vẻ vang cho kẻ hèn này...” Đại hòa thượng phi thường khách khí.

Diệp Thiếu Dương trong lòng đều biết, đây là nể mặt một thỏi bạc lúc nãy. Vừa lúc phía trước là hương gần đó có thùng công đức, lại lấy ra mấy thỏi bạc nguyên bảo, thả vào trong.

Mấy thỏi bạc này là lúc đi Miếu Nhi giúp mình lấy từ khố phòng, mười mấy thỏi bạc nguyên bảo, tương đương với tiền tiêu vặt một ngày của mình. Có tiền thật sự có thể có nhân tính.

Đại hòa thượng vừa thấy đến thỏi bạc trắng lấp lánh, ánh mắt nhất thời tỏa ánh sáng, mời Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh đi sương phòng uống trà, Đằng Vĩnh Thanh tỏ vẻ, muốn vào trong Đại Hùng bảo điện thắp một nén nhang.

Đại Hùng bảo điện cung phụng là Tây Thiên Phật Tổ, Diệp Thiếu Dương thân là đạo sĩ, không tiện đi vào, vì thế chờ ở cửa.

Tất Tín thiền sư vì thế dẫn Đằng Vĩnh Thanh đi vào. Diệp Thiếu Dương ở ngoài cửa chờ, quan sát văn tự trên lư hương.

“A! Tại sao có thể như vậy!”

Trong Đại Hùng bảo điện truyền ra tiếng Đằng Vĩnh Thanh kêu sợ hãi, Diệp Thiếu Dương cả kinh, không quan tâm điều cố kỵ gì, trực tiếp vọt vào Đại Hùng bảo điện.

Đằng Vĩnh Thanh đứng ở giữa Đại Hùng bảo điện, nhìn pho tượng thần đối diện, ánh mắt giống như muốn phun ra lửa.

Loại phẫn nộ áp mức này khiến Diệp Thiếu Dương nhớ tới núi lửa phun trào trước kia.

Đằng Vĩnh Thanh luôn tao nhã, Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nhìn thấy hắn phẫn nộ như thế.

Nhưng mà, khi hắn nhìn đến thứ Đằng Vĩnh Thanh đang nhìn, cuối cùng hắn có thể lý giải vì sao y phẫn nộ như vậy rồi:

Nơi trung tâm nhất Đại Hùng bảo điện, vốn nên Tây Thiên ADi Đà Phật, nhưng hiện tại thần vị vẫn còn, nhưng lại bị người khác thay thế: Linh bà bà.

Một pho tượng linh bà bà cao gần mười thước, tọa lạc tại trung tâm Đại Hùng bảo điện trung gian, còn dát vàng, bộ dáng pháp trong uy nghiêm.

Thật là... nhìn thấy ghê người.

Đối với người khác mà nói, chỉ có thể nói là khiếp sợ, nhưng Đằng Vĩnh Thanh là đệ tử của Phật, Phật với hắn mà nói, là một loại tín ngưỡng không thể xúc phạm, mà tượng thần Linh bà bà đứng ở giữa Đại Hùng bảo điện của chùa, đối với hắn mà nói, chính là xúc phạm tín ngưỡng.

“Vì sao!”

ang

ĩnh Thanh hét lên, “vì sao Phật đường lại cung phụng thứ này!”

Tiếng hét của hắn, làm cho Tất Tín thiền sư hoảng sợ giật mình, tiến lên một bước nói: “Công tử sao lại nói vậy, Đại Hùng bảo điện không cung phụng Linh bà bà, vậy phải cung phụng ai?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Phải là Tây Thiên A Di Đà Phật chứ?”