Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2693: Thế Giới Xa Lạ (3)




Mà “nhà mình” là một đại phú hộ nổi danh trong thành, thuộc loại gia tài bạc triệu, nhưng cha mẹ song vong (thực thảm), huynh đệ hai người, ca ca vài năm trước mắc bệnh ho lao mà chết (thảm tới cực điểm), hiện tại còn lại chị dâu góa bụa, mang theo một đứa nhỏ, còn mình đã thành hôn hai năm (tức phụ chính là Bích Thanh...), không có con cái... Mình luôn luôn du sơn ngoạn thủy, không học hành đàng hoàng, gia nghiệp cũng đều do một lão quản gia xử lý.

Mình mắc bệnh điện, cứ cách một khoảng thời gian sẽ hôn mê, sau đó mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, cho nên người trong nhà cũng đã quen, trừ lúc đó ra, mình tất cả bình thường...

“Thiếu Dương, cậu còn muốn biết điều gì?" Miêu Nhi ghé vào trên đùi hắn, chớp ánh mắt hỏi.

“Vậy... Tên của ta là gì?”

Miêu Nhi bật cười, “Như thế nào lần này ngay cả tên mình cũng quên, cậu họ Dương, tên Dương Thiệu Nghiệp, thiệu trong hàng hiệu, nghiệp trong gia nghiệp, nghe nói là năm đó lão gia đặt tên này cho người, hiển nhiên muốn người kế thừa tốt gia nghiệp.”

Dương Thiệu Nghiệp... đây không phải cái tên lúc trước mình mình tùy tiện đặt ra để che giấu tung tích sao, đọc ngược lại chính là tên thật Diệp Thiếu Dương. Ai mà đùa mình quá vậy?

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cảm giác chuyện này tuyệt đối là một âm mưu! Hơn nữa không chỉ là xuyên không đơn giản như vậy!

“Thiếu Dương, đã khuya rồi, có thể đi ngủ chưa? Miếu Nhi xấu hổ nói, miệng tiến đến bên tai Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói, “Miếu Nhi đã chờ không nổi rồi...”

Chờ không nổi... Móa, mình hấp dẫn như vậy sao?

Diệp Thiếu Dương đè lại Miêu Nhi đang rạo rực, mặt nghiêm túc nhìn cô, nói: “Miếu Nhi, ngươi nói cho ta biết, hai ta nhận thức đã bao lâu, trước kia ta là người như thế nào?”

“Cái này... Ta là nha hoàn bồi giá của nhị thiếu nãi nãi a, từ lúc qua cửa, chúng ta luôn ở cùng nhau

“Nha hoàn bồi giá? Ngươi với cô ấy cùng nhau lớn lên?”

“Đúng vậy, ta ở nhà mẹ đẻ của nhị thiểu nãi nãi, vẫn luôn hầu hạ cô ấy, mãi cho đến khi gả về đây.”

Ánh mắt của cô thực là chân thành, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn lo lắng, muốn thử thiệt giả, vì thế đưa tay sờ nhịp tim của cô.

Miêu Nhi khẽ cười, mở một lỗ hổng trên áo yếm, để cho hắn đưa tay vói vào.

Sặc... Hình như cô ấy hiểu sai ý rồi?

Không kịp quan tâm nhiều như vậy, Diệp Thiếu Dương để tay lên nơi mềm mại trước ngực cô, tiếp theo lại hỏi thêm mấy vấn đề, nhịp tim của cô đột nhiên gia tốc.

Diệp Thiếu Dương cười lên, “Ngươi đang gạt ta.”

“Cái gì?" “Tim ngươi đập nhanh hơn.”

Miếu Nhi nhất thời mặt đỏ, ngập ngừng nói: “Người ta... Người ta là bị cậu sờ...”

Há!

Diệp Thiếu Dương không nói gì sau khi trải qua trắc nghiệm nhiều lần, xác định cô không có nói dối, ít nhất không có chủ quan nói dối. Như vậy vấn đề đã tới rồi: mình rõ ràng là vừa xuyên không, vì cái gì ở trong trí nhớ của cô, trước kia đã quen biết mình, còn có Bích Thanh, lại có thể là tiểu thư cô hầu hạ từ nhỏ, vậy càng không thích hợp!

Chỉ có một loại khả năng, cô bị người ta sửa chữa ký ức, không riêng gì cô, còn có những người “mình” có thể tiếp xúc ở thế giới này, đều bị sửa chữa ký ức, làm cho bọn họ thừa nhận thân phận mình, nhưng... Chẳng lẽ Bích Thanh cũng bị tẩy não? Vì cái gì ngay cả cô cũng không biết mình?

Diệp Thiếu Dương đang đau khổ suy tư, Miếu Nhi đột nhiên dán sát vào mình, ẩn mình lên trên giường.

Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, lập tức hiểu rõ cô muốn làm gì, thật đúng là dục vọng mãnh liệt a... Vội vàng quay mặt sang một bên, nói: “Nếu ngươi nếu là nha hoàn bồi giá của tức phụ ta, ngươi làm như vậy, không khiến cô ấy thất vọng sao?”

Miêu Nhi cười quyến rũ nói: “Thiếu Dương đừng giả bộ hồ đồ nữa, nha hoàn bồi giá, vốn chính là người của cậu, chỉ là không có danh phận mà thôi... Hơn nữa, là tiểu thư kêu ta như làm vậy nha.”

“Cái gì! Cô ấy biết?” Diệp Thiếu Dương khiếp sợ.

“Đúng vậy, tiểu thư thân thể không tốt, hay sinh bệnh, không thể cùng thiếu gia thân mật cá nước, trong lòng áy náy, lúc này mới để ta thay cô ấy tý phụng thiếu gia nhiều hơn, thiếu gia yên tâm, Miêu Nhi chỉ là cái nha hoàn, vĩnh viễn sẽ không quên thân phận của mình.”

Đậu nóa!

Đây là logic quỷ gì vậy, hóa ra làm cổ nhân tốt như vậy...

Diệp Thiếu Dương cảm động đến độ muốn khóc.

“Chuyện này, hôm nay thân thể ta không được thoải mái, không tiện a, ta chỉ muốn nghỉ ngơi thôi... Hôm nay miễn đi.” Diệp Thiếu Dương mười phần xấu hổ tìm kiếm lấy cớ.

“Ồ, thiếu gia không nói sớm, vẫn là sức khỏe quan trọng.” Miêu Nhi cười cười với hắn đầy vẻ quan tâm, đứng dậy mặc quần áo, nói: “Vậy thiếu gia nghỉ ngơi sớm đi, Miêu Nhi không quấy rầy.”

Cuối cùng cũng qua rồi...

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, nói: “Nghe người nói chuyện, ngươi cũng từng đọc sách?”

“Miếu Nhi từ nhỏ đã cùng tiểu thư đọc sách, cũng biết được mấy chữ.”

“Ừ, ngày mai gặp, ngủ ngon.”

“Thiếu gia nói cái gì?”

“Há, không có việc gì không có việc gì, người về đi.”

Miêu Nhi kiên trì giúp Diệp Thiếu Dương nằm xuống, đắp kỹ chăn cho hắn, lúc này mới tắt đèn bước ra.

Diệp Thiếu Dương làm sao ngủ được!

Chờ cô vừa đi khỏi, lập tức ngồi hẳn lên, tựa vào đầu giường, trong bóng đêm tiếp tục suy tư.

Hiện tại vấn đề khiến cho hắn cảm thấy hoang mang nhất, cũng có vài cái đầu tiên chính là nguyên nhân mình xuyên không: cái này nhất định là Thánh Linh hội thao khống, về phần Dương Thiệu Nghiệp này, thực có khả năng là bọn họ tùy tiện đặt, cũng suy nghĩ giống như lúc trước mình giả danh... trực tiếp lộn ngược tên lại là đơn giản nhất.

Sau đó chính là, vì cái gì lại an bài cho mình một thân phận như vậy, sau đó sửa chữa ký ức những người ở bên cạnh mình, bao gồm Bích Thanh, mục đích là gì, làm sao làm được như vậy?

Đây đều là nan đề trước mắt không thể giải thích.

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình nên lấy Bích Thanh làm nơi đột phá, trước tiên giúp cô khôi phục ký ức, sau đó còn lại nghĩ biện pháp khác. Nếu bọn Tứ Bảo cũng có được ký ức, nhất định sẽ giống như mình lần đầu tiên xuyên không, trước tiến tới kinh thành, sau đó gây ra động tĩnh gì hấp dẫn mình chú ý, mà mình, cũng có thể lại đến một lần nữa, đến giới pháp thuật ở thể giới này làm việc, để cho bọn họ có thể tìm mình.

Bọn họ đều đã xuyên không một lần, vẫn phải có sự ăn ý này.

Hiện tại vấn đề lớn nhất là, lỡ như bọn Tứ Bảo cũng bị tẩy não, mất đi ký ức, không nghĩ ra để làm như vậy, vậy mình nên đi chỗ nào tìm bọn họ?

Phải rồi, Qua Qua và Bánh Bao!

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến bọn họ, vội vàng mở bàn tay ra, may mà hồn ấn đều còn, vì thể lần lượt kích hoạt hồn ấn Qua Qua cùng Bánh Bao.

Bánh Bao không có đáp lại, hồn ấn Qua Qua sau mấy phút đồng hồ có một tia đáp lại.

Diệp Thiếu Dương lập tức nhảy lên khỏi giường.

Qua Qua, ngay tại cách vách không xa a!

Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, tìm được một đôi giày vải ở trước giường, lê đi ra ngoài.

Bên ngoài đã không có người. Diệp Thiếu Dương lại cảm giác hồn ẩn một chút, một lát sau, Qua Qua cũng phản hồi lại.

Xác định vị trí, Diệp Thiếu Dương theo phương hướng đi tới, xuyên qua một đạo hành lang thật dài, đi vào trong một hoa viên, trong hoa viên có giả son lương đình gì đó, còn có một hồ nước, có khu vườn hai bên dùng tường hoa để ngăn cách, nhìn qua cảnh đẹp ý vui, tiêu chuẩn của gia đình giàu có thời cổ đại.