Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2690: Ảo Cảnh Cuối cùng (3)




Cũng may Diệp Thiếu Dương làm như vậy, ít nhiều cũng thắng được một ít thời gian, đưa tay tới giữ chặt cánh tay Lão Quách, mang theo hắn cùng nhau chạy.

Ngô Gia Vĩ cũng đi tới giúp hai cảnh sát bị rơi lại.

“Khỉ gió, bộ xương già của ta, chạy bộ không ổn...” Lão Quách quay đầu nhìn thoáng qua, tà phong lại đuổi theo, đành phải nhanh hơn bước chân, ngay lúc này dưới chân uy một cái, một cú té ngã lảo đảo trên đất, nhưng mà, vào thời khắc ngã xuống đất, hắn hầu như là dựa vào bản năng, mạnh tay đẩy Diệp Thiếu Dương một cái.

“Ngươi mau đi đi!”

Diệp Thiếu Dương bị đẩy một cái lảo đảo, thời điểm xoay người lại, tà phong đã hầu như bao vây hắn, hắn không chút suy nghĩ, một bước xa hướng tới, đồng thời đem bao máu chó mực cuối cùng, đánh qua phía sau với Lão Quách, huyết vụ tản ra, cản tà phong một chút, nhưng rất nhanh lại tụ lại. Hầu như chỉ được khoảng thời gian hai ba giây.

Diệp Thiếu Dương nâng Lão Quách lên, nhưng đã không kịp rời khỏi... hai bên trái phải, yêu phong đã lướt qua vị trí bọn họ, đang từ hai bên hút bọn họ vào để bổ khuyết chỗ hổng.

Tiêu rồi!

Diệp Thiếu Dương cắn răng một cái, đem Lão Quách trực tiếp đánh ra ngoài, miệng hô tên Ngô Gia

Vi.

Ngô Gia Vĩ đã sớm chú ý bên này, tiến lên tiếp lấy Lão Quách, hai người cùng lăn một vòng trên đất, đã đến gần cửa động rồi. Ngô Gia Vĩ buông Lão Quách ra, còn mình lại đi hướng tới phía Diệp Thiếu Dương.

"A..."

Một tiếng thét chói tai, hấp dẫn mọi người ánh mắt, quay đầu nhìn lại, là một cảnh sát, bị tà phong bao lấy, cả người bay lên không trung, tựa như cánh diều bị đứt dây, bị tà phong lôi cuốn, không ngừng bay tới hướng huyết động, lúc này rớt xuống, tiếng thét chói tại cũng ngừng bặt.

“Tiểu Vương!” Lưu Kỳ giãy dụa từ trong lòng Tứ Bảo nhảy xuống, muốn đi tới tìm hắn, Tứ Bảo lội kéo không cho, hai người dây dưa như vậy, tà phong dĩ nhiên đuổi tới, đều bị bao lấy, bay vào bên trong.

Diệp Thiếu Dương đang thi triển Lăng không bộ, cùng tà phong thi chạy, vốn vẫn là có hi vọng tránh được, nhìn thấy Tứ Bảo bị tà phong mang đi, do dự một chút, hô to với Lão Quách: “Ngươi chạy mau, ngàn vạn đừng quay đầu, sau khi ra ngoài lập tức tìm Đạo Phong!”

Nói xong, không chút quay đầu xoay người, vọt vào bên trong tà phong.

Hắn không thể bỏ lại huynh đệ. Đây là truyền thống liên minh tróc quỷ. Hắn không thể để Tứ Bảo một người đi đối mặt nguy hiểm.

Hô...

Tà phong bọc lấy hắn, cũng bay nhanh về phía huyết động.

Trong không trung, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, Ngô Gia Vĩ vốn đã chạy đến gần thang lầu, nhìn thấy mình, trong nháy mắt cũng không do dự, đi theo vọt vào trong tà phong.

Qua Qua cùng Bánh Bao, cũng không chút do dự.

Lưu Kỳ vì cứu thủ hạ mất tích kia, cũng vọt đi vào.

“Các ngươi đây là..." Long Dương chân nhân do dự một chút, cũng vọt lại, nhưng bị Lão Quách gắt gao kéo lại.

“Phải có người trở về, còn phải nghĩ biện pháp đi cứu bọn họ a!” Lão Quách nước mắt rơi như mưa.

Bích Thanh nghe thấy những lời này, nói: “Giao cho các ngươi.” Nói xong cũng vọt vào trong tà phong, trong không trung đuổi theo ánh mắt Diệp Thiếu Dương, cười cười. Cô cùng giới pháp thuật bất luận kẻ nào cũng không quen thân, cũng không tốn công giao tiếp với bọn họ, cho dù ở lại cũng không được gì, nếu tà phong này có thể giết người, thì đành vậy, nếu không thể, cô tình nguyện cùng Diệp Thiếu Dương cùng nhau sóng vai chiến đấu.

Cô cũng không biết mình vì cái gì phải làm như vậy, chính là khoảnh khắc bốc đồng, nhưng cũng không có gì hối hận.

“Ngoan nào, loại sự tình này làm sao có thể thiếu được cô vương!

Tiểu Mã quay đầu cười cười với bọn Lão Quách, “Các ngươi chạy mau!” Nói xong một chân thò ra phía trước, đưa nắm tay ra, bày ra tư thế siêu nhân, sau khi bị tà phong bao lấy, dùng tư thế làm màu nhất này để bay qua.

“Thích a, thích quá, tự ta không bay nhanh được như vậy! Tiểu Diệp Tử, hòa thượng bạch mi, ta đến đây a, chờ ta...”

Thanh âm bao phủ ở trong huyết động.

Đều tiêu tan.

Lão Quách một tay giữ chặt Long Dương chân nhân, còn có một cảnh sát, cùng nhau xoay người chạy như điện trên cầu thang, hắn muốn mình chạy ra khỏi trường kiếp nạn này, không thể lãng phí Cơ hội chạy thoát thân mà Diệp Thiếu Dương dùng chính bản thân hắn đổi lấy.

Tên khốn nạn, chờ người trở về, xem ta hung hăng chửi một trận. Lão Quách lau nước mắt, tiếp tục chạy như điên về phía trước.

Pháp khí phá giải thang huyền hồn vẫn còn, bọn họ cũng không bị thang huyền hồn vây khốn, một hơi chạy tới tầng trên cùng.

Tà phong không đuổi theo, nhưng mà bọn Lão Quách lo lắng, một hơi chạy đến cửa ra cổ mộ, lên khỏi mặt đất, người hầu như đã mệt rã rời, đặt ông ngã ngồi xuống mặt đất.

Vài cảnh sát lưu thủ trên mặt đất lập tức lại gần, kinh ngạc hỏi thăm bọn hắn đã xảy ra chuyện gì. Hai người căn bản không để ý tới.

Mấy cảnh sát này phát hiện đi theo ở phía sau là đồng sự của bọn họ, vì thế đi tới vây công hắn, nhưng mà tiểu tử này bị dọa choáng váng một câu đều nói không nên lời, lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ: “Có quỷ, có quỷ..”

“Chúng ta làm sao bây giờ?” Long Dương chân nhân dùng sức thở hổn hển một hồi, nhìn Lão Quách, hoang mang lo sợ nói.

“Nghe lời Thiếu Dương, tìm Đạo Phong, hiện tại chỉ có hắn có thể cứu bọn họ.”

Long Dương chân nhân nhìn nhìn Lão Quách, nhịn không được nói: “Bọn họ... đều còn sống chứ?”

“Nói thừa! Bọn họ không có khả năng cứ như vậy mà chết, tuyệt đối không thể

Nghe giọng điệu quả quyết của Lão Quách, Long Dương chân nhân cũng lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong giới pháp thuật, không có lực lượng gì có thể nháy mắt giết chết bọn họ. Nói như vậy... chưởng môn sư huynh ta cũng còn sống?

Lão Quách chậm rãi gật đầu, nói: “Bọn họ khả năng bị đưa vào không gian nào đó, về phần là cái gì, ta cũng không biết. Nhưng ta tin tưởng bọn họ nhất định có thể trở về!”

Một chiếc giường vô cùng thoải mái, Diệp Thiếu Dương nằm trên giường mặt trên, uống coca, nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, một lát sau, một em gái quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, ngượng ngùng cười cười với Diệp Thiếu Dương, sau đó tắt đèn điện, làm cho cả phòng lâm vào một mảng tối đen.

“Vũ Tình, chị ở đâu?” Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ sờ phía trước, đột nhiên chạm được đến chỗ mát mẻ mềm mại, cẩn thận sờ mó, bánh bao thịt! Máu toàn thân lập tức xông lên ót, ôm Tạ Vũ Tình vào trong ngực, đè lên người cô... Đột nhiên mơ hồ lại cảm thấy có chỗ không đúng, trời đất, lúc nãy vào phòng tắm không phải Lãnh Ngọc sao, như thế nào biến thành Tạ Vũ Tình?

Lúc này Tạ Vũ Tình đã cưỡi trên người hắn, nằm úp sấp xuống dưới, cả người dân lấy hắn, Diệp Thiếu Dương lập tức lại mê loạn...

Ngay tại thời khắc mấu chốt nhất, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh. Trên người không có ai...

Lập tức từ trên giường ngồi hẳn dậy, sờ sờ dưới thân, ối, mộng di rồi...

Diệp Thiếu Dương đối với nằm mơ ấy ấy cùng Tạ Vũ Tình, trong lòng có chút áy náy, đồng thời cũng để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ trong lòng ta điều mong muốn nhất khi ngủ là cô?