Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2688: Ảo Cảnh Cuối Cùng (1)




“Đã phá xong rồi.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Há, bày đặt tỏ ra huyền bí.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, cũng lười giải thích.

Cầu thang này chỉ có năm tầng, nhìn thoáng qua thấy bình thường. Nhưng đây mới là nơi khủng bố nhất của thang Huyền hồn: nhìn từ bên ngoài chính là cầu thang bình thường, nếu phá không xong, một khi đi vào, thang lầu sẽ tuần hoàn vô hạn, người ra không được, có thể sẽ chết đói ở bên trong, mà một khi phá giải, sẽ bình thản vô kỳ, một đường đi thẳng xuống không xảy ra chuyện gì het.

Phương pháp chế tác thang huyền hồn đã thất truyền, nghe nói là một môn bí thuật do cổ đại địa sự nắm giữ, tuyệt không truyền ra ngoài, hơn nữa cần thiên thời địa lợi, yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh, bởi vậy mỗi một thang huyền hồn đều không giống nhau. Giới pháp thuật vẫn nghiên cứu thang huyền hồn, thủy chung không tìm được quy luật trung tâm, cho dù là Diệp Thiếu Dương đạo môn thiên tài như vậy, đối mặt với thang huyền hồn cũng không nhiều biện pháp.

Có một số thang huyền hồn, dùng biện pháp của giới pháp thuật giới cũng có thể phá được, nhưng mà có một vài thang huyền hồn cao cấp, thật sự là không có biện pháp đối phó.

Mãi đến khoảng thời gian trước, Diệp Thiếu Dương trở lại thời điểm Dân quốc, quen biết Diệu Tâm, lúc ở cùng nhau đã có lần cố ý hỏi chuyện có liên quan thang huyền hồn, Diệu Tâm là địa sự truyền nhân, xem như chuyên gia về phương diện này, tuy cô không nói cho Diệp Thiếu Dương biết nguyên lý chế tạo thang huyền hồn, nhưng mà nói cho hắn biết một bí quyết phá giải thang huyền hồn, dùng phương pháp này, có thể thu phục đại bộ phận thang huyền hồn.

Mới vừa rồi Diệp Thiếu Dương chính là dựa theo biện pháp Diệu Tâm cung cấp, làm thử một lần, quả nhiên thành công.

Nhớ tới Diệu Tâm, Diệp Thiếu Dương trong lòng chợt run lên một cái, giống nhau lại nhớ tới không gian thời gian trăm năm trước, những cái tên quen thuộc lần lượt hiện lên trong đầu, Ngô Đồng, Mao Tiểu Phương, còn có Đạo Uyên chân nhân phiên bản trẻ tuổi, còn có Thúy Vân khờ khờ đáng yêu, có phải vẫn còn đang chờ mình hay không?

Nếu có Sơn hải ấn, mình thật đúng là muốn một lần nữa đi vào Dân quốc, tụ họp cùng bọn họ, chào từ biệt cho đang hoàng, còn có Ngô Đồng... cuối cùng không biết cùng Diệu Tâm thế nào rồi?

Son hải ấn, nếu như có thể mình nhất định phải tìm được nó.

“Sơn Dương, thất thần gì vậy, mau tới bên này nhìn xem?”

Tứ Bảo ở xa xa hô một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn lại, Tứ Bảo đang dùng đèn pin chiếu lên một món đồ, tựa như đang quan sát cái gì.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới.

Đó là một pho tượng bằng đá, cao bằng đầu người chạm trổ rất thô kệch, Diệp Thiếu Dương nhìn nửa ngày, mới nhìn ra tương khắc một con mãnh thú thuộc dòng hổ báo, nhưng mà kỳ quái là, từ vị trí cổ của con rắn lại mọc ra một đôi cánh, nhưng không phải thuộc loài chim, mà là giống một loại côn trùng, hai cánh thật dài cánh trên cổ buông thả xuống.

Miệng mãnh thú đang mở ra, mọc bốn tầng răng nanh, nhìn thấy có một loại mười phần ghê tởm cùng tà ác, bên môi còn có hai hàng râu, toàn bộ nhìn qua chẳng ra cái gì cả.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương vậy ở phía trước, nghiên cứu nửa ngày, nhưng không một người có thể nhận ra mãnh thú này là cái gì, có vẻ như Sơn hải kinh hay là điển tịch khác đều không có loại dị thú này.

“Ta biết!” Tiểu Mã bay đến đỉnh đầu mãnh thú, vuốt ve đầu nó, mặt mày vui vẻ nói: “Thứ này gọi là Long Tu Báo!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, đang muốn hỏi hắn cụ thể, Tiểu Mã tiến tới nói: “Đây là quái vật trong trò chơi Thần Võ, cấp 45, xem như sủng vật xuất sắc phi thường trong cấp thấp.” Vài người cùng nhau trọn trắng mắt nhìn hắn.

Tay này, thật sự vẫn giống như lúc trước, mặc kệ là trong trường hợp gì, đều không hề có chút đứng đắn.

Ở nơi cách tòa điêu khắc này không xa, còn có vài tòa điêu khắc khác, đoàn người theo thứ tự đi tới xem, đều là hình thái hoàn toàn chưa thấy qua, Diệp Thiếu Dương nhớ lại lúc Vương Tỉnh Lộ kế chuyện, chứng minh nơi này chính là trung tâm của tòa cổ mộ.

Bởi vì có tiền nhân làm trụ cột, bọn họ tránh được một tầng mai phục kia, trực tiếp đi tới trung tâm mộ thất. Giờ phút này bày ra ở trước mắt bọn họ là một tòa điêu khắc thật lớn ở giữa bốn tòa điều khắc.

Mấy đèn pin cùng nhau chiếu vào mặt trên, bọn Diệp Thiếu Dương lập tức sợ ngây người.

“Linh bà bà!” Lão Quách sợ hãi kêu lên.

Đứng vững tại vị trí trung tâm nhất của tòa cổ mộ lại chính là pho tượng Linh bà bà Thánh Linh hội cung phụng!

Vốn dĩ, bọn họ đối với thể lực sau lưng cổ mộ còn có điều hoài nghi, cũng không xác định cổ mộ nhất định là tổng đàn Thánh Linh hội, nhưng mà nhìn thấy pho tượng Linh bà bà này, tất cả đều rõ ràng.

Nơi này, chính là tổng đàn Thánh Linh hội.

“Cái gì Linh bà bà, tổ chức tà giáo sao?” Lưu Kỳ vừa nói vừa muốn đến gần một chút để xem cho rõ ràng

Diệp Thiếu Dương đưa tay giữ chặt cô, hơn nữa nhắc nhở mọi người cùng nhau lui về sau một chút, không được vượt qua mấy toà điêu khắc này, quay đầu nhìn Lão Quách, Lão Quách cũng thần sắc ngưng trọng gật gật đầu.

Không sai, tại nơi trung tâm nhất của cổ mộ, lại có tố tượng Linh bà bà... còn to lớn như thế, cao gấp ba con người, mới đầu mọi người đều nghĩ nó là một cây cột đá, thậm chí xem nhẹ tồn tại của nó... vậy đủ để chứng minh, địa phương dưới chân bọn họ chính là sở tại của Cửu Tinh Điệp Khí trận nhãn!

Nói cách khác, thông qua các nơi cung phụng pho tượng Linh bà bà, sẽ sinh ra nguyện lực, rất có khả năng đến cuối cùng đều bị chuyển vận đến pho tượng trước mắt này.

Tuy không biết nó khởi động như thế nào, nhưng mà Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt nghĩ đến, địa phương cực kỳ quan trọng thế này, tuyệt đối không có khả năng không gì phòng ngự, tương phản, nhất định là địa phương nguy hiểm nhất.

“Nơi này không thấy một thủ vệ nào, chúng ta thực có khả năng bị người ta gài bẫy.” Ngô Gia Vĩ nhìn trái phải xung quanh, nói.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn pho tượng thật lớn trước mặt, nói: “Không giống với Vương Tĩnh Lộ miêu tả, hắn cũng không nói gì đến pho tượng này."

Lão Quách nói: “Vậy càng có thể chứng minh, nơi này là trọng địa Cơ yếu của Thánh Linh hội, bởi vì mười năm trước còn không có Thánh Linh hội, khả năng, nơi này vốn là người khác san xẻ, hoặc là tiền nhân lưu lại, bị bọn họ chiếm lấy, ở ngay trên trụ cột vốn có, kiến thành trận nhãn Cửu tinh điệp khí trận.”

Đoàn người đều gật đầu, cảm thấy phỏng đoán của hắn thật sự có lý.

“Các anh đang thảo luận cái gì vậy.” Lưu kỳ không kiên nhẫn nói, “Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ?

Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu tự hỏi vấn đề này, lẽ ra, tình cảnh trước mắt bọn họ rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm rốt cuộc đến từ nơi nào lại không biết. Bốn phía mặc dù có đường, hướng thông ra khác nhau phương hướng, nhưng Diệp Thiếu Dương đã không có hứng thú gì để đi (cho dù nơi đó mới là chủ mộ thất chân chính, khả năng sẽ có không ít vàng bạc tài bảo linh tinh).

Đoàn người duy trì cảnh giác, chờ đợi một lát, vẫn là không có động tĩnh gì, Lão Quách đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nói: “Tục ngữ nói thấy lạ nhưng không thể lạ, nếu lạ thì tự bại. Chúng ta tiên hạ thủ vi cường, ta có thể đặt thuốc nổ định hướng, cho nổ tòa điêu khắc này, nhìn xem sẽ phát sinh điều gì, các ngươi cảm thấy?”