Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2673: Người Thân Nhất (1)




“Chắc là chưa biết rồi. Cho thấy bọn họ chưa thăm dò tới nơi đó.” Lưu Kỳ nói.

“Nhưng mà tại sao đã vẽ ra hết mặt sau bản đồ rồi mà khoảnh này lại không biết, vậy bọn họ đi qua như thế nào?” Diệp Thiếu Dương lầm bầm lầu bầu, vấn đề này Lưu Kỳ tất nhiên cũng không giải thích được.

Ở bốn góc của chữ thập đều vẽ một hình chữ nhật, bên cạnh viết hai chữ quan tài, trong đó có một quan tài viết ba chữ “Có cương thi bên cạnh.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào này ba chữ này nói với Lưu Kỳ: “Không phải cô không tin quỷ thần sao, chẳng lẽ cái này cũng có thể làm giả?”

“Không chừng là ảo giác đó.”

“Ảo giác tập thể sao?

“Có lẽ phía dưới cổ mộ có trí huyễn khí thế gì đó, làm cho bọn họ sinh ra ảo giác, bao gồm cái chết của bọn họ, khẳng định cũng là do gặp trúng độc khí hoặc là virus nào đó, dù sao, chỉ cần không phải tận mắt nhìn thấy, tôi nhất định sẽ không tin tưởng.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ.

Lu Kỳ nói: “Anh nhìn bản đồ, có ý tưởng gì?”

“Cổ mộ này hiển nhiên là dựa theo trận pháp cách cục nào đó để thành lập, bốn góc có thi thể, đây là áp quan, hẳn là người chôn cùng, dùng thi thể bọn họ để ngăn chặn phong thuỷ cách cục, nhưng mà mấu chốt trận pháp này, hẳn là ở vị trí trung tâm, hiện tại không nhìn ra, tôi cũng không đoán ra đây là trận gì.”

Lưu Kỳ mặt mang nụ cười lạnh mà nhìn hắn, hiển nhiên là tỏ vẻ hoài nghi đối với lý do thoái thác của hắn, hỏi: “Anh có tính toán gì không?”

“Xuống mộ xem thử.”

“Anh thật muốn xuống mộ?” Lời này lại làm Lưu Kỳ có chút giật mình.

“Không đi xuống, làm sao biết phía dưới có cái gì.”

Diệp Thiếu Dương ôm cằm, nhìn bức bản đồ này suy nghĩ một hồi, nói: “Nhiệm vụ của cô, chính là phái người đi tới bốn góc chữ thập này, tìm kiếm thử,xem có phải có đường vào khác không. Nếu phát hiện huyệt động các thứ, tuyệt đối không được đi vào, chạy nhanh về nói cho tôi biết.”

Nếu cổ mộ thực sự có lối vào khác, cũng nhất định là trên bốc góc của “chữ thập”, có bản đồ, khi điều tra cũng thuận tiện nhiều.

Lưu Kỳ đồng ý, nói: “Còn có đề nghị gì khác không?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nói: “Đúng rồi, năm đó không phải còn có một người sống sót, nói là ở bệnh viện tâm thần? Tôi muốn gặp người này.”

Lưu Kỳ nói: “Vô dụng, bọn tôi đã sớm điều tra, cũng một lần nữa tiến hành giám định tâm thần, thật sự điên rồi, anh không hỏi ra được gì đâu.”

“Tôi dùng biện pháp của tôi thử xem.” Diệp Thiếu Dương nhường nhường chân mày nhìn cô.

“Lãng phí thời gian.” Lưu Kỳ cười khổ, nhưng vẫn hỏi hắn khi nào đi. “Ngày mai thế nào?”

“Nếu bây giờ đi được thì đi liền. Càng sớm càng tốt.”

Lưu Kỳ sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bích Thanh đang quấn khăn tắm nằm trên giường, dùng ngữ khí ý vị sâu xa nói: “Không chậm trễ chính sự của anh?”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, đứng dậy thu dọn đồ đạc, vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó cùng Lưu Kỳ đi ra cửa.

Qua Qua cùng Bánh Bao nhảy đến ngồi trên vai hắn, một trái một phải.

Diệp Thiếu Dương vốn định kêu bọn Lão Quách, nhưng nghĩ lại không nên quá gấp, mình đi trước gặp người kia một lần rồi tính.

Lưu Kỳ lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đi thẳng đến bệnh viện tâm thần, trên đường gọi điện thoại cho cấp dưới, kêu bọn họ liên hệ nhân viên quản lý bệnh viện tâm thần để xác nhận.

Bệnh viện tâm thần ở thành phố Thừa Đức, vị trí ở vùng ngoại thành, cách huyện Ninh Lưu không xa lắm lái xe chỉ hơn nửa giờ.

Ở trên xe, Diệp Thiếu Dương vẫn luôn nghiên cứu bức bản đồ kia, Lưu Kỳ cũng không nói chuyện với hắn.

Sau đó thật sự nhàm chán, hai người liền nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Thiếu Dương không có gì ấn tượng tốt với cô, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, câu được cấu không mà ứng phó.

Lưu Kỳ kêu thuộc hạ gi vào di động của cô một tư liệu có liên quan đến người đang ở bệnh viện tâm thần, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.

Tên là Vương Tỉnh Lộ, trên chứng minh thư ghi là người Hải Nam, sinh năm 65, chức nghiệp là thầy phong thuỷ. Diệp Thiếu Dương tính nhẩm, người này hiện tại cũng hơn năm mươi tuổi, mười năm trước đang tuổi trung niên, kết quả là vào bệnh viện tâm thần, vào rồi ở luôn mười năm, cũng là rất đáng tiếc.

“Tôi mạo muội hỏi một câu, thầy phong thuỷ như các vị, đều là dựa vào lừa đảo?

“Tôi là đạo sĩ, không phải thầy phong thuỷ, cảm ơn.” Thái độ này của cô làm Diệp Thiếu Dương có chút khó chịu.

“Không phải giống nhau sao? Vậy đạo sĩ các vị làm gì, trừ tà bắt quỷ sao?”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ cô.

“Nữ nhân này phiền quá!” Qua Qua cũng nhịn không được phun ra, bất quá nó không hiện thanh, lời nói đó cô nghe không thấy.

“Đúng vậy đúng vậy. Ta thật muốn thôi miên ả, nhìn xem đầu óc ả chứa những gì” Bánh Bao phụ họa theo.

“Các ngươi đừng lộn xộn” Diệp Thiếu Dương cảnh cáo bọn họ.

“Cái gì, anh nói chuyện với ai vậy?” Lưu Kỳ giật mình mà nhìn hắn.

“Tự nói nhảm.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nhìn điện thoại, còn phải tiếp tục hai mươi phút nữa, vì thế duỗi eo, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc, quyết định đêm nay trở về, bất luận như thế nào cũng phải đi tớiPhong Chi Cốc, cùng Nhuế Lãnh Ngọc gặp mặt một lần.

Cuối cùng đã tới bệnh viện tâm thần, Lưu Kỳ xác minh thân phận cùng bảo vệ cánh cửa, sau khi bảo vệ cánh cửa gọi điện thoại, đợi một hồi, một bác sĩ tới dẫn bọn họ đi vào.

Một đạo hành lang thật dài, bên cạnh chính là sân bóng rổ, không ít người bệnh mặc quần áo sọc đang đánh bóng rổ, âm thanh la thét rất lớn, Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, tò mò hỏi bác sĩ kia:“Những người đó đều bị bệnh tâm thần? Nhìn không giống a.”

Bác sĩ cười cười: “Bệnh tâm thần có rất nhiều bệnh trạng, không riêng gì các vị nhìn thấy trong phim thôi đâu, đa số thời điểm nhìn qua đều giống như người bình thường."

Hai người được đưa vào một văn phòng, bác sĩ để cho bọn họ cho trước, người bệnh Vương Tĩnh Lộ mà bọn họ đang tìm vừa hay hôm nay đang được kiểm tra thường quy, còn khoảng hai mươi phút nữa mới xong.

Lưu Kỳ bắt đầu chơi điện thoại, lúc Diệp Thiếu Dương đang muốn tìm cái gì để làm, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay trái có sự dị động, giơ tay lên liền thấy, là hồn ấn Chanh Tử sáng lên, chợt lóe chợt lóe, trong lòng tức khắc kinh hãi. Đây là tín hiệu bọn họ thiết kế từ trước, nếu hồn ấn lập loẹ trong thời gian dài, cho thấy có sự tình cực kỳ trọng đại. Là sao đây Chanh Tử, có tình huống cấp tốc gì muốn tìm mình?

“Tôi đi WC một chút, lát nữa sẽ ra.”

Diệp Thiếu Dương nói xong rời khỏi phòng, tìm được WC, đi vào rồi đóng cửa lại, đậy nắp bồn cầu lại, ngồi lên trên bồn cầu.

“Hai người các ngươi canh giữ thân thể ta, ta đi xuống âm ty, Chanh tử có việc gấp tìm ta!”

Không kịp bố trí pháp đàn, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa vẽ một đạo pháp ấn ở trên của tác pháp mở ra khe hư không, hồn phách lập tức chui vào, một lát liền giáng xuống ở ngoài thành Phong Đô, lúc này dừng ở bên cầu Nại Hà.

Thời gian này, hẳn là không phải thời gian chuyển kiếp, trên cầu Nại Hà không có ai, chỉ có mỗi mình Mạnh Bà, ngồi ở lều trà bên cầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Đi ngang qua người bà, Diệp Thiếu Dương không chào hỏi, nhưng vẫn chắp tay hành lễ, vừa định đi qua, Mạnh Bà đột nhiên mở miệng: “Tiểu thiên sứ đi đâu vậy?”