Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2650: Chân Tướng Trong Chân Tướng (1)




Đạo Phong cười cười. “Đến lúc đó người sẽ biết.”

Luồng khí trong không gian đột nhiên sinh ra một động tĩnh lạ, hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy một khe hở bị xé rách, một nam tử mặt đen đầu đội nón của công, mắt to như cái chuông, chòm râu dựng đứng tiến vào.

“Sư huynh.”Liễu Như Thị nhẹ nhàng gọi một tiếng, đến chính là Chung Quỳ đại sĩ tiếng tăm lừng lẫy nhất trong tam giới, hắn cũng là một trong đạo môn thất tuyệt, ở trong nhà tranh này, Liễu Như Thị vẫn không bài xích gọi hắn một tiếng sư huynh.

“Ha ha, nơi này không tệ, nói chuyện cũng không sợ bị người ta nghe thấy, nhưng Đạo Phong, cẩn thận như thế, không phải là phong cách làm việc của ngươi.”

Đạo Phong nói: “Sự tình liên quan trọng đại, không thể không như thế.”

“Nói đi.” Chung Quỳ vuốt chòm râu, nói.

Đạo Phong quay đầu nói với Liễu Như Thị trước: “Cho ta một bát canh me hồn.”

Liễu Như Thị ngẩn ra, nói: “Cho ai dùng?”

“Bản thân ta.”

Liễu Như Thị chấn động “Thanh Y ngươi đùa cái gì vậy.”

“Không phải là đùa, ta muốn trảm tam thi chứng đạo, thế nào cũng phải cần tới nó.”

Liễu Như Thị bắt đầu do dự, phương pháp điều phối canh mê hồn cũng không khó, nhưng toàn bộ âm ty chỉ có một mình đương nhiệm Mạnh bà nắm giữ, tuy bà mỗi ngày điều phối vô số, nhưng tuyệt không thể tùy tiện điều phối giúp người ta.

Chung Quỳ nói: “Hắn đòi, ngươi cho hắn đi. Hắn mấy năm nay cũng chưa từng cầu người cái gì, nhỡ đâu xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm giúp người là được.”

“Ngươi nói thì hay lắm.”Liễu Như Thị trừng mắt nhìn Chung Quỳ, nói với Đạo Phong: “Ta chỉ cho rằng người là đến thăm ta, lại là tới tìm ta đòi đồ.”

Đạo Phong nói: “Ta nếu không chết, tương lai người có bất cứ kiếp nạn nào, ta giúp người chắn.”

Liễu Như Thị thở dài, “Người tìm đến ta, ta như thế nào cũng phải giúp người, các ngươi nói chuyện trước, ta đi pha canh.”

Nói xong chui vào trong nhà tranh.

Chung Quỳ hướng chân tường ngồi chễm chệ, hai tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Đạo Phong, nói: “Người tìm ta đến, vì chuyện gì? Nói mau, ta còn cần đi đánh bài cửu với bọn Diêm lão ngũ, ngày hôm qua thắng không ít, hôm nay không đi, bọn họ nói ta chơi xấu.”

“Ta muốn đi tìm công chúa.”

Chung Quỳ ngẩn ra, đảo tròng mắt, nói: “Tìm cô ấy à... Vậy ngươi cứ đi tìm, tìm ta làm gì.”

Đạo Phong cũng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: “Gọi người một tiếng sư huynh, ngươi cũng đừng biết còn giả bộ hồ đồ, nếu không có yêu bài của ngươi, ta sao có thể gặp được công chúa.”

“Cái này sao... Người có thể đi tìm lão Thôi, hoặc là đi Luân Hồi ti...”

Một tay Đạo Phong đặt trên vai hắn, nói: “Thôi thiên tử làm người chính trực, không làm việc thiên tư, hắn có thể giúp sao? Vị kia của Luân Hồi ti càng không cần phải nói, phóng mắt tam giới, hơn nữa trừ ngươi ra, ai có thể giúp ta, ai lại dám giúp ta?”

Chung Quỳ cười ha ha, “Đạo Phong, những thứ người lúc trước nói ta đều không thích nghe, chỉ câu cuối cùng này, trái lại là nói thật.”

m ty mênh mông, các vị thần đông đảo, thật sự không ngại quy tắc chỉ có hai người, một là Chung Quỳ, một người khác lại là Đạo Tể thiền sư của Vô Lượng giới, cũng chính là Tể Cộng hòa thượng lừng lẫy đại danh nhân gian, nhưng Tế Công sau khi tới Vô Lượng giới, đã nhiều năm chưa từng lộ mặt.

Chính cái gọi là: mười vạn âm binh bàn tay nắm, trước cửa đại để không nghe tuyên.

Nhìn từ một điểm này, Chung Quỳ và Đạo Phong trái lại có vài phần tương tự. Nhưng hai người khác nhau về bản chất nhất là, Chung Quỳ tuy không nhìn mọi quy tắc, nhưng cũng sẽ không cố ý trái với quy tắc, dưới tình huống bình thường, sẽ bận tâm mặt mũi người khác, ở âm ty cũng là một người hiền lành, cao ngạo, nhưng đại ẩn vụ thị (ẩn thật sự là ẩn ở trong thành thị). Đạo Phong không nhìn mọi quy tắc, cũng không nguyện thân ở trong quy tắc, có ngông nghênh cũng có ngạo khí.

Chung Quỳ nhảy ra quy tắc, nhưng xét đến cùng, vẫn là người bảo vệ thiên địa đại đạo. Đạo Phong lại là một kẻ phá hoại rõ đầu rõ đuôi.

Chung Quỳ lắc đầu thở dài, nói: “Đạo Phong, ngươi nếu muốn ta giúp người, thật ra cũng được, nhưng người nói cho ta biết, người tìm công chúa vì chuyện gì?”

“Ta tìm cô ấy mượn một món đồ.” Không đợi Chung Quỳ mở miệng, Đạo Phong giải thích trước, “Ta muốn trảm tam thi, phải tìm cô ấy mượn món đồ như vậy, người hắn biết là cái gì, đừng hỏi nữa, cho dù ngươi không ngại quy tắc, ta cũng không muốn liên lụy ngươi.”

Vẻ mặt Chung Quỳ hơi giật mình, trầm ngâm một lúc lâu, bùi ngùi nói: “Quả thực, chuyện này cho dù là ta cũng không che giấu được, ta không cản ngươi, ta chỉ hỏi người, ngươi đã nghĩ về kết quả của thất bại chưa?”

“Hồn phi phách tán.”

“Hay cho cái hồn phi phách tán.” Chung Quỳ đứng dậy, hắn vừa cao vừa to, so với Đạo Phong cao 1m9 còn cao hơn rất nhiều, cúi người nhìn Đạo Phong, nói: “Cho dù thành công, ngươi cũng trải qua đau khổ, hơn nữa phải mất đi tất cả ký ức, nếu là thất bại, vạn kiếp bất phục, người thật không dễ dàng mới có hôm nay, cần gì phải dấn thân vào nguy hiểm, đi làm chuyện không có nắm chắc này.”

Đạo Phong cũng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta cho rằng Chung Quỳ đại sĩ đi ra con đường riêng ở trong miệng mỗi người, tất nhiên phải khác với số đông.”

“Hừ, ta có thể nói những thứ này, đã tính là hiếm có rồi, nếu là người khác, tất nhiên cảm thấy người đã điên.”

“Vậy ngươi cũng coi như ta điên rồi đi. Không điện không thành sống, nếu một bước này ta cũng không dám bước ra, vậy ta vĩnh viễn không phải đối thủ của Vô Cực Quỷ Vương.”

Chung Quỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thò tay vào trong áo, lấy ra một thẻ bài gỗ tử đàn, ném cho Đạo Phong, xoay người sang chỗ khác, nói: “Đạo Phong, năm đó người lựa chọn con đường này, tình duyên sư huynh đệ của chúng ta đã hết, ta lại âm thầm giúp người mấy lần, mà nay, chỉ sợ là một lần cuối cùng, nguyên nhân... Ngươi tự nhiên hiểu. Một lần sau gặp lại, người ta chỉ sợ là phải gặp nhau bằng binh đao.”

Đạo Phong nói: “Đến lúc đó, ta tất nhiên nương tay.”

“Nói cứ như người đã thành công!” Chung Quỳ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Đến lúc đó, ngươi đã không biết ta nữa!”

“Ồ, chẳng qua, ta chưa chắc là đối thủ của sư huynh.”

Chung Quỳ hừ lạnh một tiếng.

“Nhưng, ta còn có chuyện cần nhờ ngươi.”

“Còn nữa?” Chung Quỳ trừng mắt, “Ta giúp người một việc lớn như vậy, người con mẹ nó còn chua xong!"

Đạo Phong mỉm cười. “Tương lai, nếu là có ngày nào đó, còn xin sư huynh nể mặt ta, nương tay với Thiếu Dương.

Chung Quỳ khẽ giật mình, tiếp tục ngồi xuống ở trên chân tường, nói: “Cái này ta lại không đáp ứng được, trước đây ta không biết chân tướng, mà nay... Ta đã biết, lại không thể nói cho người nghe..”

Đạo Phong ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Ta, đã đoán được.”

Con người Chung Quỳ Co rụt lại, giống như nhìn chằm chằm Đạo Phong, từ trong ánh mắt hắn tìm kiếm bí mật, một lát sau, hắn hít sâu một hơi, nói: “Ngươi làm sao đoán được?”

Đạo Phong không đáp, ngược lại nói: “Đại đế đã chơi một ván cờ lớn, để ta đầu thai nhân gian, làm huynh đệ với hắn, đó là để cho người đời hiểu lầm, cũng là để Thái m sơn hiểu lầm, toàn bộ mọi người đều bị hắn lừa, ngay cả ta cũng vậy... Khi ta biết tất cả cái này, ta lại đã hãm sâu trong đó...”