Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2617: Hạnh Phúc Chạm Không Đến (3)




“Bản tính của ta, là dục vọng... Dục vọng vô tận, đối với quyền lực, đối với người... Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã nhận định người, nhất định phải đạt được ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để người rời khỏi!”

“Thiếu Dương, các ngươi mau lên đây!”

Hồ Vượng ở bên trên hoàn toàn mở ra phong ấn, gọi Diệp Thiếu Dương mau đi lên chút. Tiểu Cửu đứng ở bên cạnh, đem Hỗn Thiên Lăng ném ra, không ngừng vươn dài tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương túm chặt, ôm Nhuế Lãnh Ngọc nhanh chóng leo lên trên.

Lúc sắp đến lối ra cấm địa.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng, mỉm cười.

“Cẩn thận!” Tiểu Cửi nhìn phía sau bọn họ, thất thanh hô lên.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy được một màn kinh người đang trình diễn:

Ngọn núi thiêu đốt rồi!

Từ đỉnh núi chảy xuống chất lỏng đỏ như máu-- máu của Trương Thần, đã thật sự cháy lên, sau đó, cả ngọn núi đang chấn động, toàn bộ cấm địa Thi tộc đều đang chấn động.

Di hài Tương Thần, giống như bắt đầu vận động, thi huyết chảy ngược, vòng quanh ngọn núi xoay tròn từng vòng một, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tuy không biết sắp xảy ra cái gì, nhưng khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Diệp Thiếu Dương nắm chặt Hỗn Thiên Lăng, dùng sức kéo, lại thêm Tiểu Cửu ở bên trên dùng sức kéo, hai người và một cái lao lên, nửa thân thể Diệp Thiếu Dương đã đến bên ngoài, đang muốn đem Nhuế Lãnh Ngọc đưa lên trước, đột nhiên phía sau vang to m một tiếng, như là một làn sóng to nện trên tảng đá, kèm theo một lực đánh thật lớn, đem hai người ném lên.

Một tay Diệp Thiếu Dương túm lấy Hỗn Thiên Lăng, một tay khác thử đem Nhuế Lãnh Ngọc nâng lên trước, nhưng kéo vài cái không được, cúi đầu nhìn, nhất thời bị dọa choáng váng.

Hậu Khanh không biết bay tới khi nào, một tay túm lấy mắt cá chân Nhuế Lãnh Ngọc, ngửa đầu, âm trầm nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt cùng vẻ mặt này, làm Diệp Thiếu Dương lập tức nhớ tới loại sát thủ biến thái, trùm lớn giết không chết nọ trong điện ảnh Hollywood

“Ta nói rồi, ta sẽ không để người mang cô ấy đi!”

“ m hồn không tiêu tan!”

Diệp Thiếu Dương niệm kiếm quyết, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trên thân lóe lên một màn ảnh sáng màu tím, hướng cánh tay Hậu Khanh chém xuống.

Rẹt một tiếng, cánh tay đứt, Hậu Khanh rơi xuống, nhưng... Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, ở phía sau gã, di hài Tương Thần đã sụp đổ, thi huyết thiêu đốt lan tràn ra ở trong phạm vi cấm địa, thành một biển máu lửa đỏ, hướng bên trên không ngừng lan tràn, từng luồng thi khí bức người theo bọt sóng bốc lên.

Phốc!

Hậu Khanh rơi xuống biển lửa, nhưng ngay sau đó, biển máu bắt đầu hướng phía hắn rơi xuống tràn tới, dần dần tụ lại thành hình dạng một người.

“Đi mau!”

Diệp Thiếu Dương đem Nhuế Lãnh Ngọc ném lên, sau đó bản thân cũng lướt qua phong ấn, bay lên bờ, vừa mới đáp xuống đất, đột nhiên trước mắt sáng ngời, một cột lửa từ trong cấm địa phóng lên cao, hướng về bốn phía phun ra, một người lửa trong đó lao về phía mình.

“Đi!”

Diệp Thiếu Dương hướng Nhuế Lãnh Ngọc quát một tiếng, bản thân nhanh chóng kết ấn làm phép, đánh ra tám tấm linh phù, ở trước mặt mình ghép ra hình chữ “Mễ”, theo niệm chú ngữ, linh phù hóa thành phong lối, chiếm phương vị bát quái, cản kín kẽ trước thân thể.

m một tiếng, thi huyết thiêu đốt va chạm ở trên phong lôi kết giới, tiêu hao lẫn nhau, kết quả không đến ba giây, kết giới sụp.

Tuy mình không phải đối thủ của Hậu Khanh, nhưng kết quả này... So với Diệp Thiếu Dương dự đoán vẫn nhanh hơn rất nhiều. Hậu Khanh... Sao lập tức trở nên mạnh như vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, thừa dịp vài giây kết giới ngăn cản, Diệp Thiếu Dương đã kéo Nhuế Lãnh Ngọc né sang bên cạnh.

Thi thủy thiêu đốt, giống như nham thạch nóng chảy từ bên dưới phun ra, hình thành hai ngọn sóng, đuổi bắt Tiểu Cửu và Hồ Vượng.

Hồ Vượng thực lực kém nhất, đã sớm chuồn xa, miễn cho liên lụy bọn họ.

Tiểu Cửu biến ảo ra chân thân, đạp sóng lao đi đến cứu viện Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng cuối cùng vẫn bị một ngọn sóng chặn đường.

Diệp Thiếu Dương ôm Nhuế Lãnh Ngọc lao xuống núi, nhưng nửa đường đã bị máu đuổi kịp, có thể là vì phòng ngừa bọn họ đào tẩu, máu chưa trực tiếp truy kích, mà là từ hai bên vượt qua bọn họ, ở phía trước hợp vậy, không chờ bọn họ nhảy ra, hình thành một vòng tròn, không ngừng bay lên, cao tới mấy chục mét, phía trên dần dần hợp vây, hình thành một quả cầu ánh sáng.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đều bị vây ở trong quả cầu, nhìn quanh, mọi nơi không còn đường.

“Thiếu Dương... Chúng ta phân công nhau xông ra, có thể đi ra ngoài hay không, trông vào vận khí!” Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, lập tức muốn hướng về một phương hướng lao đi, bị Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay cô.

“Muốn đi cùng nhau đi!”

Nói xong, không để ý Nhuế Lãnh Ngọc phản đối, một tay đem cô ôm vào trong lòng, một tay đem Cô ôm lên ngang hông, dán ở trên người cô mấy tấm linh phụ có thể miễn dịch tà khí, lại đem một đồng tiền lớn điều mẫu đặt ở trong miệng cô, một tay khác lấy ra Thái Ất Phất Trần, hít sâu một hơi, trực tiếp lao về phía biển máu thiếu đốt...

Không có cách nào khác, kinh nghiệm chiến đấu vô số lần nói cho Diệp Thiếu Dương, loại cục diện trước mắt, phải quyết đoán, tuyệt đối không thể chậm trễ, nếu không có thể vĩnh viễn không ra được.

“Thiên địa minh uy đạo pháp chân, tử vi đẩu số định kiến khôn, thái ất nhất xuất phân hoàn vũ, tam thanh diệu pháp thiên địa phân! Cấp cấp như luật lệnh!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, đem Thái Ất Phất Trần ở trên mặt đứng của biển máu dùng sức vẽ một nét, máu Ảo một tiếng tách ra từ giữa, bị Thái Ất Phất Trần mạnh mẽ bức ra một con

đường.

Diệp Thiếu Dương ôm Nhuế Lãnh Ngọc, từ trong đó chen qua, máu lập tức hợp vây ở phía sau hắn, cũng từ bốn phương tám hướng đè ép về phía bọn họ, lửa mãnh liệt giống như đem không khí nướng khét, loại cảm giác này... Giống như đi ở trong đống lửa, trên người Nhuế Lãnh Ngọc có linh phù Diệp Thiếu Dương thêm vào, một khi gặp thi hỏa, toát ra từng tia khí lạnh, chống lại nhiệt độ ngọn lửa.

“Thiếu Dương, anh thế nào?” Nhuế Lãnh Ngọc không cảm giác được sống khí nóng rực, nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Thiếu Dương liền biết hắn thống khổ bao nhiêu, giãy dụa muốn từ trong lòng Diệp Thiếu Dương nhảy xuống. Diệp Thiếu Dương đè cô, cầm Thái Ất Phất Trần, ở phía trước mở đường, không ngừng đem biển máu vạch ra lỗ hổng, sau đó chui ra... Thái Ất Phất Trần tuy thần diệu vạn phần, nhưng linh lực chứa đựng dù sao có hạn, qua một đoạn thời gian, linh lực cũng sắp hao hết.

Diệp Thiếu Dương cắt ngón tay, để máu chảy ra ngoài, trộn lẫn cương khí trong cơ thể, rót vào trong Thái Ất Phất Trần, duy trì tiêu hao.

Ước chừng kiên trì thêm khoảng một phút đồng hồ, linh lực Thái Ất Phất Trần hoàn toàn ảm đạm, hầu như không thấy rõ... Máu xung quanh không ngừng đè ép, đã dán đến bên cạnh hai người.

Nóng rát cuồng loạn, khiến Diệp Thiếu Dương vàng đầu hoa mắt, hầu như ngã, nhưng hắn vẫn ôm Nhuế Lãnh Ngọc, dựa vào một tín niệm bất khuất, không ngừng đi về phía trước.

Nhuế Lãnh Ngọc giãy dụa từ trong lòng hắn nhảy xuống, cùng hắn bắt lấy Thái Ất Phất Trần, đem cương khí của mình cũng rót vào, Thái Ất Phất Trần trong tích tắc lại sáng lên rất nhiều.