Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2601: Lão Thủy Tinh (1)




“Cửu Anh cùng thi vương là một thể... Nói như vậy, chúng ta giết không chết không phải Hậu Khanh, mà là Cửu Anh?”

“Có thể nói như vậy," Thông Huyền đạo nhân chậm rãi nói (vì giúp Diệp Thiếu Dương cũng thật sự là liều rồi), “Về phần Cửu Anh vì sao là hợp thể với Hậu Khanh, mà không phải Nữ Bạt hoặc Doanh Câu, ta cũng không biết. Nhưng chân tướng chính là như thế. Vừa rồi hai người tách ra, các ngươi giết chết một kẻ trong đó, nguyên thần tự nhiên bay tới trên thân một kẻ khác, đúc lại linh thần, vô cùng vô tận, nếu muốn giết chết bọn chúng, có ba biện pháp, một là ép bọn chúng hợp thể, hai là đồng thời giết chết hai đứa bọn chúng, làm nguyên thần không chỗ nào mà dựa vào, tự nhiên không thể sống lại. Còn có một biện pháp, chính là ở sau khi phá huỷ linh thần của hắn, đem nguyên thần cũng lập tức phá huỷ, hoàn toàn trừ tận gốc, không có khả năng sống lại nữa, còn có...”

A!

Diệp Thiếu Dương ở trong tấm màng trắng, tuy thân thể không thể động đậy, nhưng nghe không chịu ảnh hưởng, vừa vận công ngăn cản Tam Thi Thần, vừa nghe Thông Huyền đạo nhân giải thích tất cả cái này, đang nghe đến đó, đột nhiên đầu tê rần, giống như định đầu bị khoan ra một lỗ thủng, cái gì đó chui vào.

Tam Thi Thần!

Sau khi ở sâu trong ý thức phát ra một tiếng hét thảm, trước mắt Diệp Thiếu Dương là một mảng tối đen, có thể cảm giác được Tam Thi Thần hóa thành sâu, đã từ trong huyệt Bách Hội của mình chui vào trong cơ thể của mình, theo Tam Thi Thần này vặn vẹo mỗi một cái, nguyên thần hắn đều sẽ bởi vì kịch liệt đau đớn mà run rẩy, tâm thần vừa thả lỏng, Tam Thi Thần ghé vào trên hai bên vai cũng lập tức chui vào, thuận thế mà xuống.

Ba con Tam Thi Thần hội hợp ở chỗ ngực Diệp Thiếu Dương, sinh ra một loại biến hóa vi diệu đến cực điểm, trong thần thức Diệp Thiếu Dương xuất hiện một mảng ảo giác, là Hậu Khanh!

Loại tình huống này không có cách nào hình dung, Diệp Thiếu Dương cảm giác, chính là Tam Thị Thần hóa thành Hậu Khanh, sau đó lại hóa thành một luồng khí, đem nguyên thân mình bao vây.

Lập tức, Diệp Thiếu Dương cảm thấy nguyên thần chấn động, giống như sắp bị hút đi, nhưng... Mình lại không có lực lượng để dùng, lệ khí trong cơ thể cũng vô dụng, không phải không có cách nào làm phép, mà là... Hậu Khanh đã công hãm thần thức của mình, nói trắng ra là ở trong thân thể của mình, mình dù có bản lãnh thông thiên, lại có cách nào công kích kẻ địch vô hình vô tướng trong thần thức?

Nhưng, Hậu Khanh sao có thể xuất hiện ở trong thần thức của mình?

Tất cả sinh linh đều có thần thức, thần thức thật ra chính là ý niệm, ý niệm là hư vô, chỉ thuộc về bản thân, nguyên thần hủy diệt, thần thức cũng sẽ không còn, người khác sao có khả năng tiến vào trong ý niệm của người?

“Diệp Thiếu Dương, không ngờ được nhỉ... Tam Thi Thần là nguyên thần ta, có thể ký linh sống lại, nơi nó có thể tới, ta đều có thể ký sinh... Các ngươi thường nói giết người tru tâm, thật ra, đáng sợ nhất không phải tru tâm, mà là ngay cả thần thức cũng cùng nhau tru sát... Ha ha, Lãnh Ngọc nhất định là của ta, nguyên thần của người, cũng là của ta.”

Hắn nói xong, luồng hơi thở hóa thân kia càng thêm điên cuồng mà vòng quanh nguyên thần xoay tròn, từng chút một đè ép, cắn nuốt.

Diệp Thiếu Dương cảm giác được đau đớn thấu tim, chỉ có thể tử thủ thần thức, cố gắng không bị đau đớn tác động -- nguyên thần là vô lực, thần thức một khi tan rã, nguyên thần cũng xong đời.

Những nguyên thần của mình lại bị người ta khống chế trong tay, muốn nguyên thần xuất khiếu cũng không làm được...

“Nguyên thần vô hình vô tướng, không có khả năng bị chúng ta phát hiện, hai biện pháp kia, ngược lại có thể thử chút.” Tứ Bảo trầm ngâm nói, nhìn trái nhìn phải, nói: “Mấu chốt là, Hậu Khanh này chạy đi đâu? Sao không hiện ra nữa?”

“Một người theo dõi là được, người còn lại nghiên cứu, làm sao đem tiểu sư đệ cứu tỉnh, thừa dịp CƠ hội này.”

Lão Quách ghé đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm: “Ta cảm thấy, có thể dùng Thập Bát Thần Châm đâm Tam Thi Thần một phen thử xem... A, Tam Thi Thần sao không còn nữa?”

Mọi người quá sợ hãi, nhất trí tiến lên vây xem, quả nhiên, Diệp Thiếu Dương còn bị bạch màng bọc, nhưng định đầu cùng trên vai Tam Thi Thần cũng không thấy.

“Hỏng rồi, nhất định là chui vào trong cơ thể cậu ấy rồi!” Tứ Bảo kêu lên, nôn nóng xoay vòng vòng “Điều này sẽ có hậu quả thế nào?”

“Sẽ cắn nuốt nguyên thần!”

Một câu của Thông Huyền đạo nhân khiến mọi người sợ hãi, ghé lên nói: “Bằng không để ta nhập vào đi, ta có bí pháp, có thể xâm nhập nguyên thần hắn, chỉ cần có thể giữ được nguyên thần hắn, Hậu Khanh liền không có cách nào tác quái nữa!” Nói xong liền đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, rất có ý tứ xắn tay áo làm luôn.

Tứ Bảo lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, ngăn lão lại, “Khẩn trương nên làm gì thì làm cái đó đi, để người ra tay, đến lúc đó Hậu Khanh là cưỡng chế di dời, thân thể sơn dương ngược lại bị người chiếm, người so với Hậu Khanh còn đen hơn!”

Tứ Bảo trông coi Thông Huyền đạo nhân, người còn lại ngồi xổm trước mặt Diệp Thiếu Dương, cùng nhau tự hỏi cách cứu hắn.

Tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương đều không nghe thấy không nhìn thấy, ở trong đau đớn kịch liệt, hắn cực lực duy trì thần niệm hoàn chỉnh, chống cự lại Hậu Khanh xâm nhập. Hậu Khanh gặp lực cản, trái lại tuyệt không sốt ruột, từng chút một mài mòn thần niệm của Diệp Thiếu Dương. Dù sao hẳn nay ở trong thần niệm của Diệp Thiếu Dương, bọn Tiểu Cửu mặc kệ làm như thế nào bên ngoài, đều không ảnh hưởng đến hắn một chút nào.

“Đối với hôm nay, ta khát vọng rất lâu rồi, Diệp Thiếu Dương, ta rất hưởng thụ loại cảm giác chậm rãi giết chết người, để cân bằng lửa giận trong lòng ta... Không sai, ngươi là con của ông trời, nhân gian vô địch, nhưng ở trong mắt đại thi vương Hậu Khanh ta, ngươi cũng chỉ là một phàm nhân, đã đi được rất xa rồi...”

Diệp Thiếu Dương biết hắn đang cố ý nói chuyện ảnh hưởng mình, muốn khiến mình phân tâm, thần niệm sẽ tan rã nhanh hơn, chỉ có thể tập trung tinh lực không đi nghe hắn nói gì cả.

“Nếu, không có Lãnh Ngọc, nếu người không phải nhân loại, hoặc ta không phải cương thi, ta thật ra rất muốn làm bạn với người ta thích tính cách của ngươi... Đáng tiếc, ta yêu Lãnh Ngọc...”

Có biện pháp nào, có thể ngăn cản Tam Thi Thần xâm nhập?

Pháp thuật mình nắm giữ, tựa như không có một cái nào có thể ứng phó cục diện trước mắt, cũng không có kinh nghiệm của người đi trước có thể tham khảo. Chẳng lẽ, ta sắp phải chết như vậy?

Hậu Khanh đang nói linh tinh cái gì thế?

Thần thức Diệp Thiếu Dương bắt đầu phân tán, loại cảm giác này giống như loại trạng thái của người ta trước khi ngủ, tư duy đã không chịu khống chế, giống như chìm nổi ở trong một cái không gian tối đen hư vô, trong giây lát, hắn đã nhớ tới thứ gì đó.

Thiên thư!

Thiên thư làm bằng đá kia của mình!

Theo thực lực của mình tăng mạnh, không ngừng mở ra một tờ mới của thiên thư, vài tờ phía trước đều là thần phù thuật, đã sớm bị mình học được, gần đây mình tấn thăng Thượng Tiên, cũng đem thiên thư mở ra một tờ mới, một tờ này rốt cuộc không là thần phù thuật nữa, mà là một môn tâm pháp tu luyện, tên là “Hợp Đạo Thuật”.

Diệp Thiếu Dương chưa từng nghe nói pháp thuật này, thử tu luyện, phát hiện không phải tâm pháp tu luyện, mà là một môn tu tâm chỉ đạo, tu tâm và tu luyện là hai chuyện khác nhau, tu tâm dưỡng tính, cố nguyên dưỡng tinh, bình thường là cho người thường hoặc là người mới học pháp thuật tu luyện.

Nhung thu vào trong thiên thư, tự nhiên không có khả năng là cho người thường tu luyện, càng không cần nói phép tu tâm này còn đứng ở sau mấy đại thần phù thuật, nhưng Diệp Thiếu Dương sau khi tu luyện, quả thực chưa phát hiện bất cứ chỗ nào đặc biệt, hơn nữa thời gian có hạn, cũng chưa đi nhấm nháp kỹ càng, nhưng vài câu chú ngữ kia lại là ghi tạc trong lòng, trước mắt cực kỳ nguy nan, không biết vì sao, đoạn chú ngữ này lại từ trong đầu mình tự nhảy ra.