Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2571: Chiến Đấu Bắt Đầu (2)




Nhưng Đông Hoàng Chung lại khác, không nói đến đã bị mình tế luyện, trở thành bản mạng pháp khí của mình, người khác không thể dùng, cho dù thực có cường giả có thể tế luyện Đông Hoàng Chung hơn nữa sử dụng nó, thực lực người này so với bản thân Hậu Khanh cũng không kém là bao, tuyệt đối sẽ không bán mạng cho gã.

Như vậy, gã bức thiết điểm danh đòi Đông Hoàng Chung như thế, chỉ có một nguyên nhân: gã sợ

hãi.

Ít nhất là kiêng kị.

Đã biết một điểm này, Diệp Thiếu Dương càng không thể đem đòn sát thủ cuối cùng này giao cho gã, nếu không, tất cả bọn họ nhóm người này vô cùng có khả năng phải táng thân nơi đây.

Hắn đến, đương nhiên là vì cứu Lãnh Ngọc, nhưng nếu cuối cùng Lãnh Ngọc chưa thể cứu được, ngược lại đặt vào tính mạng nhiều huynh đệ như vậy, đây là điều hắn tuyệt đối không làm ra được nếu không hắn không phải Diệp Thiếu Dương. Bởi vậy, chỉ còn lại có một con đường: bắt Hậu Khanh, ép hỏi gã tung tích của Lãnh Ngọc!

Tuy nghe qua quả thực không thể tưởng tượng.

Nhưng, chuyện Liên Minh Tróc Quỷ làm, một cái nào không phải loại không thể tưởng tượng?

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bổ xuống, Hậu Khanh ý đồ cướp đoạt thất bại, đành phải tránh đi lưỡi kiếm, bứt ra bay về phía sau mười mét, yên lặng nhìn Diệp Thiếu Dương.

Đám người Tứ Bảo phi thân lên, tới phía sau Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt ai cũng ngưng trọng.

Diệp Thiếu Dương cuối cùng nói câu nói kia, làm bọn họ đều rất cảm động.

Địa vị Nhuế Lãnh Ngọc ở trong lòng Diệp Thiếu Dương nặng bao nhiêu, đoàn người đều biết, càng không cần nói mục đích chuyện này của bọn họ, chính là cứu ra Nhuế Lãnh Ngọc, bọn họ đã đến đây, cũng đều ôm một loại thái độ đặt sinh tử ra ngoài suy xét, dưới tình huống như vậy, Diệp Thiếu Dương vẫn đem bọn họ coi trọng như thế, điều này không giống với bình thường.

Hơn nữa, chỉ cần có thể bắt được Hậu Khanh, nhất định có cách ép hỏi ra tung tích Lãnh Ngọc, về phần thân phận Hậu Khanh. Cùng gã bị bắt được hay không có quan hệ gì sao?

“Lên lên lên, cùng lên!”

Tứ Bảo xông qua trước hết, sau đó Ngô Gia Vĩ cũng xông lên, từ ba phương hướng vây Công Hậu Khanh.

Bích Thanh và Tiểu Cửu

Hậu Khanh nâng hai tay, ở trước thân thể nhìn như rất tùy ý vung lên.

“Tinh khí sở hướng, hóa khí vi thi!”

Bàn tay vung mỗi một lần, đều sẽ kéo ra một luồng thi khí hình trăng non, có chút giống hiệu quả đặc biệt kiếm khí các thứ trong phim ảnh, đòn thứ nhất nghênh đón Diệp Thiếu Dương đập tới. Diệp Thiếu Dương bắt kiếm quyết, dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đón đỡ, khi sắp va chạm với thi khí, thi thể này đột nhiên tách ra, hóa thành một bộ xương khô thật lớn, hai mắt toát ra hào quang màu đỏ tươi, vươn mười ngón tay khô đét hướng Diệp Thiếu Dương cắm tới.

Một kiếm hạ xuống, đem hai cái tay này chém nát, cương thi này lại cúi người xuống để cắn hắn, Diệp Thiếu Dương lại một kiếm, đem đầu chém xuống, con cương thi huyễn hóa ra này thể mà còn chưa chết, không có đầu với hai tay, tay trái thế mà đem cánh tay phải của mình dỡ xuống, dùng để chọc hắn.

Cái quỷ gì vậy? Diệp Thiếu Dương hồ nghi, tay trái bắt quyết, đánh vào trước ngực cương thi, một chưởng hạ xuống mới đem cương thi chấn vỡ, lòng bàn tay cũng mơ hồ phát đau –– Con cương thi này nhìn qua vụng về, lực lượng lại mạnh như vậy!

Càng thêm đáng sợ là… Theo Hậu Khanh không ngừng vùng hai tay, ánh sáng hình trăng non không ngừng sinh ra, hóa thành một lại một con cương thi, hướng ba người lao tới, đánh nát một con còn Có một con, ba người tuy pháp lực cao thâm, không sợ lũ cương thi này, nhưng số lượng quá nhiều, ứng phó cực kỳ tốn sức, căn bản không có cách nào đến gần bên người Hậu Khanh.

“Ngươi vì sao không lên?” Bích Thanh đứng ở xa xa, nhìn một màn này, nói với Tiểu Cửu.

“Ta đang đợi thời cơ.” Tiểu Cửu ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hậu Khanh.

“Ngươi chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.”

“Ít nhất đối phó ba người như ngươi không thành vấn đề.” Tiểu Cửu lạnh lùng nói.

“Ta nếu có Vại Luyện Thi trong tay, đã không sợ ngươi.”

“Nhưng người bây giờ không có, tốt nhất câm miệng!”

Bích Thanh bĩu môi, không nói gì nữa, tiếp tục quan sát chiến cuộc, không động thủ nữa, bởi vì cô cũng thấy rất rõ, cục diện này trước mắt, cho dù mình động thủ cũng không thể thay đổi, vẫn nên học theo Tiểu Cửu, bảo tồn thực lực, quản mọi biến hóa, dù sao ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng không có gì nguy hiểm.

“Trước đừng đi…”

Lão Quách tránh ở phía sau hai đại yêu, một tay ấn bả vai Đầu Bẹp nói. Đầu Bẹp là hắn vừa mới từ trong bình sứ thả ra, cũng đang xem cuộc chiến.

“Ta không đi, đại thúc, ta ở đây bảo hộ ngươi.”

“Ngu xuẩn, người bảo hộ ta làm gì, ta một phàm nhân, trong mắt thi vương người ta căn bản không Có ta… Ta là bảo người chờ một lát, bây giờ đi lên cũng vô dụng.”

Lão Quách đặt hai tay trên vai hắn, nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: “Nếu có cơ hội, ngươi nhất định không cần sợ, nhớ kỹ, tiểu sư đệ là nửa cái mạng của ta, bảo hộ hắn chẳng khác nào bảo hộ ta!”

Đầu Bep trịnh trọng gật gật đầu, “Ta nhớ rõ. Ta sẽ không tiếc sinh mệnh bảo hộ hắn!”

Mí mắt lão Quách đột nhiên giật lên một cái, trong lòng hiện lên một tia cảm giác không rõ, đáy lòng lo sợ không yên, nhưng cũng không biết ứng ở chỗ nào, chỉ lo sợ bất an.

“Cái đệch, người là động cơ vĩnh cửu sao, như vậy sẽ không mệt sao?”

Tứ Bảo vừa chém giết cương thi huyễn hóa ra, vừa phỉ nhổ Hậu Khanh, rút thời gian quay đầu hỏi Diệp Thiếu Dương, “Làm sao bây giờ đây?”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Hậu Khanh, bình tĩnh, trên mặt vẫn mang theo loại mỉm cười nắm giữ tất cả. Hiển nhiên, các thủ đoạn không thể tưởng tượng ở trong mắt người khác, ở hắn thi triển ra, chỉ là cử trọng nhược khinh, căn bản không tiêu hao gì.

Tuy mình tiêu hao cũng không lớn, nhưng tiêu hao dần như thế này cũng không phải cách, thời gian, đối với mình mà nói so với hắn quan trọng hơn nhiều.

“Nghĩ cách tới gần!” Diệp Thiếu Dương làm ra phán đoán, ít nhất cần áp sát trước, mới có thể quấy rầy tiết tấu của gã, tìm kiếm cơ hội xuống tay.

“Kháo, cậu nói thoải mái, áp sát như thế nào? Tứ Bảo oán giận.

Diệp Thiếu Dương vừa giết địch, vừa chậm rãi hướng bên người Ngô Gia Vĩ tới gần, sau đó gọi Tứ Bảo cũng qua đây, ba người ghé vào một chỗ trước, mặt hướng ba phía chống đỡ đám cương thi, ai cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Thiếu Dương kết một cái chú, buông xuống ở trên thân ba người, làm bọn họ tâm ý tưởng thông lẫn nhau, sau đó dùng thần thức nói: “Trao đổi như vậy, miễn cho bị hắn nghe được.”

“Làm sao bây giờ?” Tứ Bảo cũng dùng thần thức dẫn âm, hỏi, “Bọn Tiểu Cửu sao không lên chứ.”

“Bọn họ đang đợi cơ hội. Hai người các cậu bảo hộ tôi áp sát, sau khi tới gần, hòa thượng cậu không chế hắn, tôi chính diện đối phó, lông mày trắng cậu tìm cơ hội đánh lén.”

“Móa, đây là thi vương, tôi khống chế được sao, cậu cho rằng là đánh nông dược, muốn không thì khống!”

“Cậu có La Hán Kim Thân, còn có Ba Nhược Bàn Châu, cậu sợ gì?”

“Được rồi được rồi, cậu định đoạt, mấy người phải nhanh lên đó, tôi nhắm chừng mặt hàng này không dễ khống.” Tứ Bảo cũng chỉ lảm nhảm một phen, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này.

“Đến đến, đi đều bước, một hai mốt!” Tứ Bảo hộ ký hiệu, ba người cùng nhau di động, đều tự tiếp đón kẻ địch ở một phương hướng, hướng tới Hậu Khanh dán tới.

Hậu Khanh nhìn một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nhưng cũng chưa biến chiếu, tiếp tục thi triển ảo thuật, hướng ba người tiến hành vây Công càng thêm dày đặc.