Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2461: Địa Thư (4)




“Diệp Thiếu Dương, người thật ra có vài phần thực lực… Một lần này, ta khiến người vạn niệm câu diệt (dập tắt mọi ý niệm)!”

Minh Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, nhanh chóng niệm chú ngữ, đầu lông mày cũng nhíu lại từng chút một, lấy pháp lực của gã, muốn phát huy uy lực Địa Thư trình độ lớn hơn nữa, cũng cảm thấy cố sức.

Địa Thư bay đến trên đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, không ngừng xoay tròn, chữ viết bên trên giống như tuyết rơi, không ngừng rơi vào trong trận pháp. Diệp Thiếu Dương cũng đem tốc độ tăng lên tới cực hạn…

“Diệp Thiếu Dương, chết đi!” Minh Nguyệt hét lớn một tiếng, hai tay tăng lên gấp ba tốc độ kết ấn, chỉ về phía Địa Thư, “Thái nhất sinh thủy, ất nhất định hỏa, thủy hỏa tương sinh, tứ tượng vô cực. Phong lôi hỏa cấp, bát phương phong vũ, thiên toàn địa diệt, sát diệt vô cực! Thiên thượng tam thanh cấp cấp như luật lệnh, tật!!!”

Địa Thư kịch liệt xoay tròn, toàn bộ phát ra một tia sáng trắng, giống như một cái đèn chân không, đem linh lực dâng trào mãnh liệt đưa vào trong trận… lực lượng Địa Phúc Càn Khôn Trận, ở giờ khắc này bị đẩy đến cực hạn.

Thành bại ngay tại một khắc này.

Ngay cả Thanh Phong cũng bị hấp dẫn sự chú ý, Bích Thanh nhân cơ hội đột phá phong tỏa, hiện ra hình người, lao đi, nhưng mà đã muộn. Linh lực của Địa Thư hoàn toàn phóng ra, Địa Phúc Càn Khôn Trận khí thế mạnh mẽ, khiến cô cũng không cách nào tới gần, mắt thấy trước mặt một biển lửa ngút trời, đâm làm mắt người ta không mở ra được, Bích Thanh trong tình thế cấp bách hô khăn cả giọng: “Thiếu Dương!”

“Phốc.”

Minh Nguyệt lại ói ra một ngụm máu, nhìn biển lửa, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thắng lợi, lẩm bẩm: “Lấy pháp lực của ta, vẫn không thể đem uy lực Địa Thư phát huy đến tám phần… Nhưng cũng đủ giết chết bất cứ một tên pháp sư nhân gian nào rồi.”

Thanh Phong phun ra một hơi, nói: “Đáng tiếc quên hỏi hắn tung tích Sơn Hải Ấn.”

Minh Nguyệt vừa muốn mở miệng nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang “Phành”, quay đầu nhìn lại, một bóng người từ trong trận pháp bay ra. Toàn thân đều là lửa, một tay vươn ở phía trước, cầm một thanh trường kiếm tỏa ra khí tím.

“Không, không có khả năng!” Thanh Phong cả kinh biến sắc, vừa muốn làm phép, Bích Thanh đột nhiên ra tay, quấn lên, khiến hắn chung quy chậm một nhịp.

Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn “người lửa” này từ trong trận pháp lao ra, nâng tay kết ấn, sau đó chụp vào giữa, miễn cưỡng bắt được lưỡi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm. Nhưng trên lưỡi kiếm tản mát ra linh lực mạnh mẽ, khiến gã vốn có thương tích trong người căn bản ăn không tiêu, hai tay run lên, ánh mắt đi tìm chết nhìn chằm chằm khuôn mặt “người lửa” kia, hoàn toàn không dám tin, người này bị địa chi viêm hỏa đốt thành như vậy, sao có khả năng thoát ra, hơn nữa thi triển ra một đòn mạnh như thế?

“Không ngờ được phải không?” Diệp Thiếu Dương khẽ vẩy tay trái, đem một thứ giống như áo gió từ trên người lột xuống, ném trên mặt đất, trên người vẫn an ổn, không có một chỗ nào bị lửa ăn mòn..

Sao có thể…

“Muốn biết vì sao à?” Diệp Thiếu Dương hướng hắn cười lạnh, một tay đè chuôi kiếm, dùng sức búng mũi kiếm, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm phát ra một tiếng rồng gầm, khí tím bùng lên, đem đôi tay run rẩy của Minh Nguyệt đánh bật ra, hướng mi tâm gã đâm tới.

Hai bả vai Minh Nguyệt đột nhiên đều tự sáng lên một ánh sáng u ám màu xanh lục, hai cánh tay bán trong suốt nâng lên, bắt được mũi kiếm–– đây không phải tay hắn, mà là hồn phách của hắn, trong tình thế cấp bách thoát ly thân thể một bộ phận, dựa vào hồn lực, đỡ mũi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.

“Đùng! Diệp Thiếu Dương, ngươi không thể giết ta!”

Minh Nguyệt trong tình thế cấp bách lớn tiếng kêu. Bên kia, Thanh Phong tuy cực lực muốn tới cứu viện, nhưng Bích Thanh phi thường phối hợp thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, gắt gao bám trụ hắn.

“Vì sao không thể giết ngươi.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói. Minh Nguyệt dù sao tu không phải quỷ thuật, không còn thân thể hồn lực không mạnh. Diệp Thiếu Dương bây giờ muốn giết gã, dễ như trở bàn tay.

“Ngươi nếu không giết ta, việc hôm nay, tạm thời đặt xuống, người nếu giết ta, sư phụ ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Diệp Thiếu Dương cười một cái, “Đến bây giờ, người còn lôi ra sự phụ người, đặt ở chỗ người khác, có thể còn có điều cố kỵ, ở chỗ ta là vô dụng, ta đắc tội nhiều người như vậy, cũng không để ý thêm một người.”

“Ngươi bây giờ muốn ta không giết người, nhưng vừa rồi ta nếu không thể chạy ra, bây giờ có thể thần hồn cầu diệt rồi.”

Gã đã muốn giết mình, hơn nữa chủ động đánh tới tận cửa, dựa theo nguyên tắc của Diệp Thiếu Dương, tuyệt đối không lưu. Hắn cũng không muốn nói lời thừa, để tránh sinh biến, lập tức muốn đâm xuống một kiếm, đột nhiên nghe bên ngoài vang rầm rầm một trận, trong lúc nhất thời hào quang đầy trời, Diệp Thiếu Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ huynh đệ hai người này còn có cứu binh?

“Thiếu Dương, đừng động thủ.” Một thanh âm quen thuộc từ ngoài cửa sổ truyền đến. Đạo Phong? Trong lòng Diệp Thiếu Dương mừng như điên, quả nhiên, Đạo Phong một thân đồ xanh từ bên ngoài đi vào, trên vai còn Qua Qua bám vào.

“Lão đại ngươi không sao chứ!” Qua Qua nhảy xuống, nhảy bắn tới cạnh Diệp Thiếu Dương, nhìn nhìn Minh Nguyệt dưới kiếm hắn, lại nhìn nhìn Thanh Phong… Bởi vì cứu binh tới, Thanh Phong đã không đánh nữa, Bích Thanh vốn trong lúc nhất thời cũng không hạ được gã, cũng dứt khoát không động thủ nữa. Thanh Phong cũng sờ nhìn hai cứu binh đột nhiên chạy tới.

“Bọn hắn chính là Thanh Phong Minh Nguyệt?” Đạo Phong hỏi.

“Người biết bọn hắn?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Qua Qua cướp đáp: “Chúng ta vừa ở bên ngoài thu thập một số người bọn hắn ở bên ngoài bố trí kết giới, đem nhà chúng ta liên hợp phong tỏa lại, Phong Đại Đại bắt được một tên, ép hỏi ra thân phận bọn hắn, nói ở bên trong bắt giết người, lúc này mới chạy tới.”

Quả nhiên vẫn có phục binh…

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Đạo Phong, nói: “Những phục binh kia đâu?”

“Bị Phong Đại Đại giết, hồn phách nhét hết vào trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên.”

“Cái gì!” Thanh Phong nhìn Đạo Phong, kinh hô lên, “Ngươi thế mà dám!”.

Đạo Phong căn bản không để ý đến gã, đi đến khu vực Diệp Thiếu Dương lúc trước bị nhốt lửa đã dập tắt, bởi vì không phải lửa nhân gian, trận pháp bị phá, nguồn suối pháp lực không còn nữa, tất cả cũng đều biến mất, trên sàn sạch sẽ, chỉ để lại quyển Địa Thư kia xõa ra ở trên mặt đất.

Đạo Phong đi qua, đem Địa Thư nhặt lên, mở ra nhìn thoáng qua, nói: “Địa Mô Chi Thư của Ngũ Trang quán…” Giương mắt nhìn Thanh Phong, nói, “Nghe nói là năm đó Lão Quân lúc ngộ đạo, viết xuống đạo pháp ( Nguyên Thủy Chân Kinh), về sau bị Trấn Nguyên Tử luyện hóa thành pháp khí, có thể tăng thêm uy lực các loại trận pháp, cũng là thượng cổ pháp khí hiếm thấy.”

Thanh Phong hừ một tiếng, đằng hắng cổ họng, vẻ mặt trở nên thong dong, bày ra một bộ khí độ tông sư nói: “Ta đoán, ngươi là sư huynh của Diệp Thiếu Dương Phong Chi Cốc chủ Đạo Phong? Nay người giết môn nhân của ta, đáng tội gì?”

Qua Qua thất thanh nói: “Ta không nghe lầm chứ?”

Đến nước này rồi, gã thế mà còn muốn luận tội?

Thanh Phong không để ý tới, nói tiếp: “Nếu muốn hóa giải, đem Địa Thư trả ta trước, mặt khác đem sư đệ ta buông ra, việc hôm nay, tiện lợi kết thúc, người thấy thế nào?

Đạo Phong nhìn nhìn Địa Thư trong tay, đem nó ném cho Thanh Phong.