Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2458: Địa Thư (1)




“Oanh…”

Uy lực bản thân Thái Ất Phất Trần, cộng thêm máu thiên sư tiên thiên linh thể của Diệp Thiếu Dương, cuối cùng đã đánh tan Thanh Phong và Minh Nguyệt liên thủ bố trí gió cùng ánh sáng phong tỏa, tất cả tan đi, Diệp Thiếu Dương lại “về” đến thế giới hiện thực, chăm chú nhìn lại, ngoài cửa phòng vệ sinh có thêm một người, chính là Minh Nguyệt tết hai cái bím tóc, mặt đầy nét trẻ con.

Khuôn mặt nhỏ múp míp, mắt thật to này của hắn, nhìn qua là bộ dáng tiểu chính thái ngốc nghếch, cả người lẫn vật vô hại. Nếu là lần đầu tiếp xúc, căn bản không ngờ được đứa nhỏ này lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Ở phía sau Minh Nguyệt, một luồng gió mát kia còn đang chiến đấu bám lấy bản tôn Bích Thanh, nhìn qua trong lúc nhất thời bất phân cao thấp. Á.

Minh Nguyệt cũng quay đầu nhìn thoáng qua, cười thở dài nói: “Thật sự là xui xẻo mà, thật không dễ gì chờ hai tên kia đi rồi, không ngờ còn có một cường giả, bằng không một đòn toàn lực của hai ta, vừa rồi đã bắt được Diệp Thiếu Dương, cũng đỡ phiền toái.”

Diệp Thiếu Dương nghe được hắn dùng hai chữ “phiền toái”, mà không phải cái khác, nói lên hắn rất tự tin đối với bắt được mình, bị Bích Thanh làm rồi cũng chỉ tăng thêm một ít phiền toái mà

thôi.

Làm màu thế này…

“May mắn hoa sen yêu này đang thổ nạp, ta ra tay trước, mới có thể vây khốn ở, đã khó được. Ngươi mau động thủ chút, nếu hai người kia trở về, không khỏi lại là một phen trắc trở!”

Minh Nguyệt chưa trả lời, xoay người, nhìn Diệp Thiếu Dương, nhẹ nhàng cười, hai tay đặt ở sau người, bởi vì chiều cao, hắn phải ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nhưng tư thái biểu hiện ra ngoài, lại chứa một loại cảm giác ở trên cao nhìn xuống.

“Ngươi biết nói chuyện như vậy, bây giờ vì sao không nói? Người cho rằng có cửu vĩ hồ chống lưng cho ngươi, hai huynh đệ chúng ta liền không dám động vào người?”

Diệp Thiếu Dương bật cười. “Các ngươi cũng lợi hại, thế mà đuổi theo đến nơi đây, thù oán lớn bao nhiêu chứ.”

“Bây giờ cầu xin tha thứ, cũng không còn kịp rồi.” Minh Nguyệt vươn ngón trỏ tay trái, lắc lắc ở trước mặt hắn, “Hơn nữa, hai chúng ta tới tìm người, cũng không riêng gì vì chuyện động Ba Nguyệt, ta nghe nói, Sơn Hải n ở người trên tay?

Sơn Hải Ấn…

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩn ra, tin tức này truyền bá cũng quá nhanh rồi nhỉ?

“Các ngươi cũng muốn Sơn Hải Ấn?”

“Có thể xuyên việt thời không quá khứ tương lai, tìm kiếm các loại cơ duyên, tăng tu vi, ai không muốn? Ngươi nếu đem Sơn Hải Ấn dâng lên, cả đời này không bước vào Không Giới nữa, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Bằng không thì sao?” “Bằng không cho ngươi phơi thây tại chỗ, thần hồn câu diệt.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nói: “Các người làm như vậy, không sợ sư phụ các ngươi truy cứu?”

Minh Nguyệt cười to. “Chúng ta bái sư hơn ngàn năm, tận tâm phụng dưỡng, chỉ vì giết người một tên pháp sư nhân gian, sư phụ ta sao có thể xử phạt hai ta quá mức, người muốn đưa sự phụ ta ra dọa ta cũng là vô dụng.”

Thì ra chuyện này không quan hệ với Trấn Nguyên Tử… Lúc trước nghe bọn họ nói là đến cướp Sơn Hải Ấn, Diệp Thiếu Dương hoài nghi có liên quan với Trấn Nguyên Tử, hóa ra là hai tên này tự mình đến.

“Dù là hồ vương bên kia, cần phiền toái một chút, nhưng hai ta có Son Hải An, nơi nào cũng đi được, hồ vương cũng không thể làm gì… Diệp Thiếu Dương, ta biết người đồng môn nhân, nhưng nay huynh đệ ta dùng Thiên Tuyệt Trận phong ấn không gian, người muốn dùng hồn ẩn triệu tập môn nhân cứu giúp, cũng không làm được, không bằng thành thật đem Sơn Hải Ấn giao ra, để tránh phải chết, lãng phí mấy chục năm tu hành của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ta muốn chết, nhiều nhất chỉ là lãng phí mười mấy năm tu vi, các ngươi muốn chết, vậy hơn một ngàn năm là luyện uổng rồi, các ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì?

Minh Nguyệt cười ha ha.

Thanh Phong nói: “Dong dài cái gì, bắt hắn trước, lại dùng tác hồn thuật, không sợ hắn không nói thật!”

“Rất tốt!” Minh Nguyệt nói xong, dang hai tay, vô số hào quang bắn ra, giống như phi luân ảnh nhận (bánh răng cưa bay), hướng Diệp Thiếu Dương đánh đến.

Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, niệm kiếm quyết, bổ tới một kiếm, vừa lúc trụ vững bánh xe bay, hai tay run lên, lập tức cảm thấy áp lực cường đại. Bánh xe bay đối đầu Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không ngừng xoay tròn, giống như dùng máy mài đang mài kim loại, vô số hào quang từ trong đó vỡ vụn ra.

Hai tay Minh Nguyệt nằm ở trước ngực, không ngừng biến ảo thủ ấn, khống chế các hào quang “ma sát” sinh ra, giống như xúc tu bắt được đôi tay Diệp Thiếu Dương, không ngừng trèo lên, đem đôi tay trói buộc.

Đây là pháp thuật gì?

Đáy lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, ở trước khi hai tay bị trói chặt, dùng sức bổ một kiếm, cuối cùng đem bánh xe bay chém nát, trong lúc nhất thời ánh sáng tản ra, lại về tới trong tay Minh Nguyệt, một lần nữa ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng.

Diệp Thiếu Dương há mồm thở dốc, nhưng vẻ mặt lại càng thêm trấn định, hướng gã vẫy vẫy tay.

“Cũng không tệ.” Minh Nguyệt cười, đem quả cầu ánh sáng trong tay lại lần nữa ném ra.

“Thiên địa huyền hoàng, vạn vật lưu quang, nguyệt luân tịch diệt, phòng giả tất vọng!”

Ở cùng lúc niệm ra vài câu chú ngữ khí phách này, quả cầu ánh sáng kia cũng phi thăng đến trên đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, từ giữa nứt ra, hóa thành mấy chục tia sáng, buông xuống ở quanh thân mình, lại không biến mất, giống như từng cái hàng rào, đem mình vây ở chính giữa, hơn nữa không ngừng hướng vào giữa di động, ý đồ vây khốn mình.

Diệp Thiếu Dương biết chờ trò thuật pháp này hoàn thành, mình không có kết cục tốt đẹp gì, vội vàng ném ra mấy tấm linh phù, trong miệng niệm chú, hình thành tám cái đèn kéo quân, vòng quanh mình xoay tròn, trụ vững các chùm tia sáng co rút lại, lúc này mới phát hiện các chùm tia sáng đó cực kỳ bền, khó có thể phá hủy, nhưng lực lượng co rút lại không mạnh, bị tám cái đèn kéo quân của mình thoải mái ngăn trở, chỉ là muốn đẩy ra cũng không làm được.

Chẳng lẽ hắn chỉ là muốn mình vây khốn?

Đáy lòng Diệp Thiếu Dương hồ nghi, cảm thấy khả năng không lớn, nếu là vượt qua hai người đánh một, chiêu này thật ra không tệ, có thể đem người ta vẫy ở chính giữa, sau đó một người khác lại động thủ, ở bên cạnh vây công, bởi vì kẻ bị nhốt này không thể động đậy, cục diện liền nguy hiểm, nhưng trước mắt là một chọi một, cho dù vây khốn mình làm phép cũng cần tiêu hao, nếu Minh Nguyệt sau khi vây khốn hắn đi lên đánh, tu vi và tinh lực một khi phân tán, Diệp Thiếu Dương có thể thoát vây ra, nếu không lên đánh, cứ tiêu hao như vậy, hắn cho dù tu vi sâu tới đâu nữa, cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.

Suy nghĩ này ở trong đầu Diệp Thiếu Dương cũng chỉ chợt lóe qua, lập tức cân nhắc tới gã rốt cuộc có chuẩn bị gì

phía sau, đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, giống như rơi vào trong cái gì, cúi đầu nhìn, mặt đất không biết từ bao giờ không còn nữa, dưới chân mình là một vòng xoáy hư không thật lớn, giống như sóng biển không ngừng xoay tròn, đem mình dùng sức kéo xuống.

Thì ra đây mới là hậu chiêu! Vây khốn mình, sau đó dùng lốc xoáy gì đó để bắt mình.

Nghĩ là nghĩ ra rồi, nhưng bất đắc dĩ là mình cũng cần làm phép chống cự những chùm tia sáng kia co rút lại, Diệp Thiếu Dương không rảnh tay để đối phó vòng xoáy dưới chân, chỉ vài giây thời gian, thân thể đã chìm xuống đến đùi, tuy đây là ảo giác pháp thuật tạo thành, không có khả năng ngạt chết người, nhưng nếu toàn thân đều rơi vào…