Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2356: Hôm Nay Mới Biết Ta Là Ta (1)




Thanh Minh Giới, Lê Sơn. Núi như tên, đầy khắp núi đồi đều là hoa lê, hơn nữa bốn mùa thường nở, không có lúc nào héo rũ.

Hậu sơn của ngọn chính Lê Sơn, cây lê càng nhiều hơn nữa, tầng tầng lớp lớp dọc theo thể núi sinh trưởng, nhìn như không chút chú ý, nhưng nếu từ đỉnh núi quan sát xuống, thì có thể thấy được, vị trí những cây lê này sinh trưởng cũng không phải không có trật tự, mà là tuần hoàn theo quy luật đặc thù nào đó.

Sự sắp xếp của những cây lê này, là một loại kỳ môn trận pháp, nếu không hiểu khẩu quyết vào trận, muốn trực tiếp xông vào cơ bản không có khả năng. Nơi này không phải cấm địa gì cả, mà là chỗ Lê Sơn thanh tu, ở giữa mười dặm lê hoa đại trận, có hai dãy nhà tranh, là tu sở của đệ tử quan trọng trong môn phái, phía sau nhà tranh có một đầm nước, bên cạnh còn có một ngôi nhà tranh, đó là tụ sở Lê Sơn Lão Mẫu chuyên dùng.

Bên cạnh đâm nước mọc lên một hàng cỏ lau, hình thành một vách ngăn thiên nhiên, phía sau vách ngăn, mơ hồ có tiếng bọt nước ào ào, còn có tiếng đối thoại.

Là hai cô nương đang tắm rửa.

Lê Sơn Lão Mẫu cùng Tô Mạt.

Lê Sơn Lão Mẫu là từ nhân gian phi thăng mà đến, sớm không còn cái gọi là thân thể, không cần tắm rửa, chỉ vì suối nước nóng này khi bốc hơi, có địa tú linh khí sinh ra, ngâm trong làn nước này, có trợ giúp lớn đối với tu luyện thần hồn.

Điều này ở giới pháp thuật có một thuật ngữ, gọi là tẩy linh. Tuy không khoa trương tới mức thay

da đổi thịt như trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng có trợ giúp lớn đối với tu hành. Ở trong suối nước nóng, Lê Sơn Lão Mẫu hiện ra chân thân, nhìn qua giống cô nương mười tám tuổi, nhìn so với Tô Mạt còn trẻ hơn, hai cô nương vừa ngâm nước nóng vừa tán gẫu.

“Thánh mẫu, bản tôn người trẻ tuổi mỹ mạo như vậy, vì sao người bình thường không lấy bộ dáng này xuất hiện trước mặt người ta?”

Lê Sơn Lão Mẫu cười nói: “Đẹp cùng xấu, cũng chỉ là một túi da mà thôi, bản cung phi thăng Thanh Minh Giới đã lâu, sớm đã không để ý những thứ này, chỉ là ngẫu nhiên nhớ lại một phen, xem xem khi trẻ tuổi mình bộ dáng thế nào.” Lê Sơn Lão Mẫu đứng dậy, hai tay ở trên mặt nước ấn một cái, mảng mặt nước kia trước mặt lập tức trở nên bình tĩnh, giống như mặt gương, đem khuôn mặt cô ta chiếu rọi ra.

Lông mày lá liễu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nhìn qua có chút ngây ngô, không có một chút nào loại khí thế uy hiếp kia của lúc bình thường, Lê Sơn Lão Mẫu thậm chí hướng mặt nước chu mỏ, sau đó bị chính bản thân chọc cười phá lên khanh khách.

“Ngươi không biết, công pháp tu tu luyện, chỉ có hiện ra bản tôn, mới có thể phát huy ra mười thành tu vi, nếu bình thường đều là bộ dạng này, tiêu hao rất lớn, thời khắc mấu chốt không được việc.”

Thủ đoạn đặc thù, đương nhiên là ở thời điểm đặc thù mới dùng. Điều này Tô Mạt cũng biết.

“Thánh mẫu, đệ tử đêm nay có chút tâm hoảng ý loạn, lại không biết vì sao?” Tô Mạt nhíu mày nói. “Lúc trước thổ nạp, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, bói một quẻ, nhưng cũng không có đầu mối, lại không biết vì

sao.”

Lê Sơn Lão Mẫu khẽ nhíu mày, nói: “Sợ là người nhớ nhung sư huynh của người đi.”

Tô Mạt nói: “Hẳn là không phải, ta luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì.”

Lê Sơn Lão Mẫu khẽ cười nói: “Ngươi ở trên Lê Sơn này của ta, không có khả năng có gì nguy hiểm, ngươi an tâm tu luyện là được rồi. Đúng rồi sư huynh người vẫn không có tin tức sao?”

“Đệ tử điều tra nghe ngóng khắp nơi, nhưng không có tung tích, chỉ sợ là theo đám người Diệp Thiếu Dương cùng nhau bị lạc ở trong hư không… Không biết còn có thể trở về hay không.”

Hai người hàn huyên một hồi, ngâm nước nóng sông, lần lượt lên bờ, mặc quần áo. Lê Sơn Lão Mẫu lắc mình một cái, lại biến thành lão thái bà mái đầu bạc hết mặt đầy nếp nhăn kia, sự quyến rũ cùng ngây ngô trên nét mặt cũng quét sạch, trở nên cực kỳ uy nghiêm trang trọng, khí thế phù hợp thân phận này của bà ta nên có.

Tô Mạt đưa Lê Sơn Lão Mẫu trở lại tu sở, tự mình đi đến trên một chỗ sườn núi, đứng ở đỉnh núi quan sát trăm dặm hoa lê, còn có bóng núi xa hơn.

Thanh Minh Giới là chỗ tốt, phong cảnh tốt không khí tốt, không có sương mù công nghiệp, không có dầu mỡ dưới cống, linh khí tràn đầy, là đất lành của người tu hành. Nhưng… Ở sau khi đến nơi đây một đoạn thời gian, Tô Mạt bắt đầu cảm thấy thế giới này rất không thú vị, tuy lúc trước ở nhân gian, mình cũng luôn luôn là ở trên Bồng Lai đảo, gần tương đương ảo cảnh nơi này, nhưng mình ngẫu nhiên vẫn có thể rời đảo, đến trên đại lục, đi thành phố dạo chơi, mua một ít quần áo cùng món đồ chơi nhỏ các em gái đều thích.

Cô rất thích vẽ tranh, bình thường khi rảnh rỗi, thì ngồi một mình ở trên đá ngầm, nghe sóng biển, vẽ một số sự vật mình ảo tưởng ra, loại cảm giác đó, khiến cô rất thoải mái. Khiến cô cảm thấy mình là một nhân loại, mà hiện tại… Từ khi tới Thanh Minh Giới, cô cảm giác mình đã không phải nhân loại nữa.

Nếu không phải Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong đánh lên sơn môn, đem cơ nghiệp mấy trăm năm của Huyền Không quan hủy hoại chỉ trong một buổi, mình sao có khả năng tới nơi xa lạ này, cả ngày ở chung với một đám đồ cổ, nói chuyện đều là chi, hồ, giả, dã, nghe bọn họ cũng cảm thấy mệt.

Diệp Thiếu Dương…

Tô Mạt cắn chặt hàm răng, mỗi một lần nhớ tới tiện nhân cợt nhả này, mình liền không khống chế được phẫn nộ, muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!

Tô Mạt thở phào một cái, một mình trở lại tu sở của bản thân, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu thổ nạp tu luyện.

Vô luận như thế nào, mình nên tu luyện cho tốt, mới có thể có đủ thực lực đi tìm Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương báo thù.

Sau khi nhận định, thần thức Tô Mạt cũng lâm vào trong một mảng hỗn độn, theo nguyên thần “nhìn” thấy âm dương nhị khí chìm nổi cao thấp, tẩm bổ thần hồn… Đột nhiên, ở một phương hướng xa xôi truyền đến một ký hiệu kỳ quái, giống như là một cái ý niệm của mình, ở xa xa triệu hồi mình.

Tô Mạt chợt từ trong nhận định giật mình tỉnh lại, những ký hiệu kỳ quái kia trong đầu cũng chưa biến mất, ngay tại phương hướng nào đó… Xa xa triệu hồi mình.

Tô Mạt thấp thỏm lo âu đứng ở trong phòng một hồi, đi ra cửa, hướng về phương hướng ký hiệu kia trong đầu đi qua tiếp cận

Cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, cô muốn xem rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bằng không mình đạo tâm bất ổn, tu hành cũng sẽ dừng lại không tiến bộ.

Vượt qua đỉnh núi chính của Lê Sơn, Tô Mạt đi thẳng xuống núi, trên đường gặp được đệ tử Lê Sơn, cũng đều rất tôn kính hướng có hành lễ.

Tô Mạt biết, tất cả cái này đều là sư huynh mình Lý Hạo Nhiên đem tới cho mình.

Bao gồm mình có thể ở lại trên Lê Sơn, trở thành thượng khách của Lê Sơn Lão Mẫu, cũng là bởi vì Lý Hạo Nhiên

“Tô Mạt sư muội, ngươi đây là đi đâu?”

Một đạo cô xinh đẹp đi tới trước mặt, chào hỏi với Tô Mạt.

“Thì ra là Phàn sư muội. Có lễ. Ta xuống núi… Lại là có một số việc, người vội vã như vậy làm gì?

Đạo cô này Tô Mạt nhận ra, là đệ tử đích truyền của Lê Sơn Lão Mẫu, nhưng luôn luôn đều ở nhân gian, sẽ không tùy tiện trở lại Không Giới. Cô ta có họ không có tên, năm đó thời điểm bị Lê Sơn Lão Mẫu phái đi nhân gian độ kiếp, lấy mãn son lê hoa làm tên, gọi là Phàn Lê Hoa, ở trên lịch sử Hoa Hạ cũng để lại một nét bút.

“Ta… Trở về tìm sư phụ phục mệnh, có việc bẩm báo.”