Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2334: Bất Diệt Minh Vương (1)




Xích Nguyệt La Sát khẩu vị rất lớn, muốn diệt toàn bộ bọn họ.

Một đám tà vật đó sau khi vào trận, lập tức quay chung quanh mọi người triển khai chém giết.

Diệp Thiếu Dương bên này, vốn là người đồng thế mạnh, kết quả đối phương lập tức có cứu binh như vậy tới, nhất thời thành phe ít người, cũng may trong nhóm người này mặc kệ là người hay là tà vật, tu vi đều không yêu, lập tức trụ vững thể công, bắt đầu phản công.

Diệp Thiếu Dương cùng thư sinh kia đấu vài hiệp, lập tức nhìn ra, thư sinh này dùng là Mao Sơn thuật chân chính! Hơn nữa đã tu thành tam hoa tụ đỉnh, trong lúc đấu pháp, khí định thần nhàn, tu vị cực sâu.

“Trách không được là Mao Sơn chưởng giáo.” Sau một phen tranh đấu, thư sinh cũng đại khái nhìn ra thực lực của Diệp Thiếu Dương, So với hắn dự đoán trước đó lợi hại hơn nhiều, trong lòng cũng chấn động không thôi, khi ra chiêu cũng càng lúc càng ác. Diệp Thiếu Dương gặp chiếu đỡ chiếu, áp lực từ trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm truyền đến, khiến hắn xác định đối thủ này trước mắt giống với mình, là một vị Linh Tiên.

So với Trương Hiểu Hàn từng đấu lúc trước thì lợi hại hơn nhiều.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tuy đối phương không nhất định nói, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn nhịn không được mở miệng hỏi. Bài vị Linh Tiên, ở trong lịch sử Mao Son tuyệt đối là người phải được xếp hạng, chỉ cần hắn nói tên, mình không có khả năng không biết.

“Ta đạo hiệu Mộc Lạc, người từng nghe qua chứ.” Mộc Lạc Chân Nhân?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cái tên này mình quả thực từng nhìn thấy ở trong điển tịch nhân vật các đời của Mao Sơn, hơn nữa mình có thể nhớ rõ, nói lên tên tuổi còn rất vang dội… Lập tức vừa đấu pháp, vừa bắt đầu suy tư ở trong đầu.

Không đợi hắn nghĩ đến cái tên đối ứng, Mộc Lạc Chân Nhân tự mình nói ra: “Ta lúc còn sống là người giai đoạn Minh triều Gia Tĩnh, Mao Sơn nội môn đệ tử, ta từng như người, đạo tâm kiên định, năm ấy Chiết Giang thủy tại, triều đình vì bỏ ruộng trồng dâu, nương thiên tai, phá hủy để đập, mua rẻ ruộng lúa, bách quan trong đó kiếm lời túi tiền riêng, bức tử vô số nông dân, trong lúc nhất thời oan hồn khắp chốn, sớm chiều kêu rên. Ta vâng mệnh đến siêu độ vong hồn, gặp đúng lúc nông dân địa phương phản kháng quan phủ, trong lúc nhất thời quá tức giận, giết một huyền thừa địa phương, khiến quan phủ tróc nã.

Lúc ấy Thuận An tri huyện Hải Thụy Hải thanh thiên đem ta thả cho chạy, nhưng bởi vì ta là đạo sĩ, thân phận dễ dàng phân biệt, triều đình hạ lệnh tróc nã ta, cuối cùng tra ra ta là Mao Sơn đệ tử.

Bởi Gia Tĩnh hoàng đế tín ngưỡng đạo giáo, do đó cũng chưa diệt trừ tông môn, chỉ bảo sự phụ ta đem ta giao cho triều đình hỏi tội. Hừ, sư phụ đó của ta, lại sợ hãi hoàng quyền, đem ta giao cho triều đình, ta chạy khỏi tông môn, sư phụ ta lại phải người dọc đường đuổi theo… Tóm lại là ta đạo thuật tinh thâm, trốn thoát. Diệp chưởng giáo, người nói, chẳng lẽ là ta sai rồi sao?”

Có loại sự tình này?

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, đạo kiểm trong tay Mộc Lạc đạo nhân khẽ xoay, trong miệng niệm chú, hướng trên thân đạo kiếm phun một hơi, lại thuận thế run lên.

“Ngũ lôi chân ấn, thiên địa tề minh! Phi độ hư không, lôi quang tiều tụ!!”

Đạo kiếm khi rạch qua không gian, đột nhiên phát ra một tiếng sấm sét, một tia lôi quang thoáng hiện trên lưỡi kiếm, hướng Diệp Thiếu Dương chém xuống.

Diệp Thiếu Dương biết đây là Ngũ Lôi Chân Quyết, một môn pháp thuật rất cường đại trong Mao Sơn nội môn pháp thuật, bị một vị Linh Tiên thi triển ra, uy lực không thể ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất Phất Trần, quét ngang không trung, niệm chú bố trí thuỷ lục kết giới, đỡ đạo kiếm trong tay Mộc Lạc Chân Nhân. Nhưng sấm sét bám vào ở trên thân đạo kiếm chia ra làm năm, rơi ở bên người Diệp Thiếu Dương, lấy hắn làm trung tâm, dựa theo vị trí Ngũ Lôi Viện Sứ, hình thành một phong ấn, không ngừng áp bách tiến vào.

“Thủ đoạn này không tệ, nhưng vây không được ta.”

Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắm ngược ở trước mặt, cắt qua ngón tay, dùng máu ở trên chuôi kiểm viết xuống một chữ “Thân”, sau đó nhấc tay, đem vài đạo linh phù dán trên chuôi kiếm, trong miệng niệm chú: “Thất tinh trường minh, đầu chuyển vi binh! Phá!”

Dùng sức búng chuôi kiếm, vài đạo linh phù bay lên, dùng lơ lửng ở chung quanh, lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm làm trung tâm, linh lực thông suốt, vừa vặn trụ vững năm đạo lôi quang, bắt đầu tiêu hao lẫn nhau.

Một công một thủ, hình thành giằng co, Diệp Thiếu Dương cũng có ý đấu pháp lực một phen với gã, cũng không chủ động tiến công, hai bên cứ như vậy bắt đầu giằng co.

“Mời tiếp tục kể lịch trình mưu trí của ngươi.”

Mộc Lạc Chân Nhân hừ lạnh một tiếng nói: “Nói cho ngươi cũng không sao, ta sau khi trốn đi, lưu lạc thiên hạ, mắt thấy dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi… Thiên hạ này bất công, chúng ta những kẻ làm pháp sư, cho dù liều mạng siêu độ, lại có ích lợi gì? Diệp chưởng giáo, người chưa từng nghĩ tới điều này?

“Chưa, ta không có cực đoan như người, chúng ta chỉ là pháp sư, việc khác, chúng ta không quản được, cũng không phải thứ chúng ta có thể quan tâm, hơn nữa hiện tại thái bình thịnh thế, xã hội hài hòa, cũng không có loại phiền toái đó của ngươi.”

Xã hội chính là việc ai người ấy làm, tựa như niên đại chiến tranh, tuy là ứng chiến tranh, tạo thành quân dân tử thương, nhưng thầy thuốc vẫn cần trị bệnh cứu người, không thể bởi vì đánh trận đang tiếp tục, cứu không nổi thì không làm nữa, cũng không thể không cứu người, đều cầm lấy vũ khí đi đánh trận, nếu đều làm như vậy, vậy người bị thương cũng chỉ có chờ chết. Chức trách pháp sư, chính là xử lý sự kiện linh dị của nhân gian, nếu có khát vọng phương diện chính trị vân vân, thì đừng làm pháp sư.

Diệp Thiếu Dương ở trên vấn đề này, cái nhìn vẫn là tương đối thành thục.

Mộc Lạc Chân Nhân nói: “Từ xưa đến nay, quan ép dân phản, năm đó Thái Bình đạo của Trương Giác Thiên Sư không phải cũng dựng cờ khởi nghĩa, gần có thành tựu sao? Bởi vậy ta ở dân gian thu lưu đan rộng rãi, vốn định dựng cờ khởi nghĩa, chống lại triều đình, không ngờ sự phát, làm quan binh đuổi giết, giới pháp thuật lại cũng phối hợp quan phủ, truy nã ta khắp nơi, ta cùng đường, nổi hung lẻn vào Tử Cấm thành, ám sát hoàng đế..”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn gã, lẩm bẩm: “Anh bạn à, tuy ta không tán đồng cách làm của người, nhưng… Ngươi là thật sự trâu bò đó.” Một đạo sĩ, thế mà lại dựng cờ khởi nghĩa, sau khi thất bại còn muốn đi ám sát hoàng đế, loại sự tình này, cũng thật sự đủ kinh thể hãi tục.

“Kết quả người thất bại?”

“Ta ỷ vào mình đạo pháp cao thâm, cho rằng hồn phách rời cơ thể, nhất định có thể chém giết hoàng đế, không ngờ trong Tử Cấm thành có tì hưu thánh thú trấn thủ, lại có pháp sư không lộ tiếng tăm, tu vi lại cực sâu, đánh bị thương thần hồn của ta, ta liều chết chạy ra, quỷ hồn tiến vào âm ty, lại bị âm ty tróc nã, nói ta là yêu đạo… Hừ, đám người này, cũng không có gì khác với triều đình nhân gian, nói ta gây họa nhân gian, muốn đem ta áp giải địa ngục… Ta đào vong Quỷ Vực, bị quỷ tướng canh giác biên giới đuổi theo, cùng đường, lại là Nguyệt Hoa cứu ta, mang ta đến Thái m sơn…”

Thì ra hắn lại có sự từng trải khúc chiết như vậy, Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Sau đó người cảm thấy Thái m sơn thì tốt hơn so với triều đình nhân gian cùng âm ty?”

“Trên Thái Âm sơn, lại có trật tự hơn nhiều so với nhân gian…”

“Mộc Lạc, đừng vội tiết lộ cơ mật Thái m son ta!” Xích Nguyệt La Sát nghe thấy Mộc Lạc lảm nhảm, quát lớn.

Mộc Lạc đạo nhân nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, thánh nhân bất nhân, lấy dân chúng làm chó rom, Lão Quân lời ấy không sai.”