Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2285: Thần Bí Lai Khách (2)




“Giáo chủ” không để ý tới hắn, tiếp tục hướng Diệp Thiếu Dương triển khai tiến công.

Diệp Thiếu Dương chỉ có thể né tránh, đột nhiên hai chân bị cùng nhau ôm lấy. Mỹ Hoa không ở đây, Bánh Bao luôn luôn ở trong ba lô nhìn trộm không thể không từ trong ba lô bò ra, giúp hắn dọn dẹp ( Bánh Bao thuộc loại nhân tài chuyên nghiệp, đánh nhau không được, sợ cản trở bởi vậy vẫn luôn trốn tránh xem cuộc chiến), động tác của Diệp Thiếu Dương trì độn một chút, bị Trần đại tiên lao tới trước mặt, hai tay vòng tròn, đem thân thể hắn ghì chặt.

Dùng sức một chút, Diệp Thiếu Dương cảm thấy giống như bị cái kìm kẹp lấy, xương khớp toàn thân vang kẽo kẹt, có một loại cảm giác bị ép nát.

“Tiếp nhận số phận đi, chết ở trên tay bản giáo chủ, cũng coi như phúc phận của ngươi…”

“Lão đại!” Mỹ Hoa vội vàng quay người tới cứu, Bánh Bao cũng ý đồ cứu viện, nhưng đều không còn kịp, cho dù kịp, cũng phá không nổi pháp thân của Trần đại tiên.

Ở thời điểm chỉ mành treo chuông này, Diệp Thiếu Dương đột nhiên hướng Trần đại tiên cười cười. Giữa hai mắt, giữa mi tâm đột nhiên bắn ra một tia sáng màu tím, đánh vào vị trí tương tự trên mặt Trần đại tiên.

Cấm kỵ chi thuật, Thiên Nhãn Chi Quang!

Đây là thủ đoạn duy nhất Diệp Thiếu Dương nghĩ đến có thể khiến đối phương nhân yêu chia lìa, bởi vậy mới có thể tương kế tựu kế, để hai tay lão thít chặt mình, mặt đối mặt, như vậy mình nhìn qua nhất định phải chết không thể nghi ngờ, đối phương cũng sẽ tương đối buông lỏng cảnh giác.

Hơn nữa khoảng cách gần như thế, Diệp Thiếu Dương không tin lão có thể tránh thoát.

Về phần… Nếu Thiên Nhãn Chi Quang cũng không có cách nào khiến lão nhân yêu chia lìa, vậy mình cũng đáng đời mất mạng ở đây.

May mắn, thủ đoạn bảo mệnh này của mình không xỏ lá mình. Trần đại tiên sau khi trúng chiêu, kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau.

Một cái bóng màu trắng, lại chưa theo Trần đại tiên cùng nhau ngã xuống, mà là đứng lơ lửng, ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương. Cái bóng này là thân thể con người, nhưng lại mọc một khuôn mặt hồ ly.

Hồ ly tinh?

Mình vốn nên nghĩ đến, mặc kệ là tát mãn hay là tà thuật gì, mời đến đơn giản đều là yêu tiên loại Hoàng hồ bạch liễu hôi.

“Sớm biết ngươi là hồ ly, thật lòng không cần khó khăn như vậy.” Diệp Thiếu Dương lau giọt trên trán mồ hôi, thiên hạ hồ tộc, mặc kệ là nơi nào, nguyên quán đều ở Thanh Khâu sơn, đều lấy Cửu Vĩ Thiên Hồ làm chủ nhân, mình chỉ cần lộ ra thân phận… Nhưng hình như cũng không được, thời đại này, Tiểu Cửu còn ở bên trong phong ấn, chưa thức tỉnh, đám hồ tử hồ tôn này của cô ấy, tự nhiên sẽ không tin tưởng thân phận của mình…

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới cái gì, mình có phải có thể đi nơi phong ấn Tiểu Cửu, đem phong ấn cởi bỏ, như vậy Tiểu Cửu coi như là “sống lại” hay không?

Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nghĩ vấn đề này, ngay cả hồ ly tinh kia hồn phách tan thành tinh phách cũng chưa phát hiện.

“Sơn dương, cậu sững sờ cái gì, mau vào! Cậu ngẩng đầu nhìn xem!” Đám người Tứ Bảo đứng ở trong trận pháp hô to.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay người, ngẩng đầu, nhìn thấy lá cờ kia bay đến trên không đỉnh đầu mình, hố đen đã mở rộng đến một trình độ khủng bố, khí đen chung quanh dâng trào, nhìn qua thật giống như trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy thật lớn.

Ngay tại thời điểm Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, từ bên trong hố đen kia hạ xuống hai bóng người, một người trung niên áo trắng nhìn qua ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có xương gò má đặc biệt cao, hai mắt sáng ngời có thần, không biết vì sao, Diệp Thiếu Dương liếc một cái, liền nghĩ tới chim chóc loại hạc, cò nào đó, không riêng gì đặc điểm tướng mạo và dáng người cao ngất, chủ yếu nhất vẫn là một loại khí tràng, nhìn qua như một con tiên hạc ngẩng đầu đứng thẳng.

Kẻ bên cạnh kia, nhìn qua năm mươi mấy tuổi, ngoài miệng hai chòm râu đen, bề ngoài tương đối xấu, nhưng hình tượng phi thường nghiêm túc, cho người ta một loại ấn tượng cương trực công chính.

Trên thân hai người đều là loại trường bào kiểu cổ, một đen một trắng, bên trên không có một tia nếp nhăn.

Hai người này từ trong bức hoạ cuộn tròn bay ra, toàn bộ mọi người ở đây đều dừng đánh nhau cùng hành động khác, cùng nhau ngẩng đầu nhìn, mắt nhìn hai người này từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống, trong lòng đều là một suy nghĩ tương tự:

Hai trợ thủ Tinh Nguyệt Nô gọi tới này, rốt cuộc là loại người nào?

Hai người này cùng lúc đáp xuống đất, ánh mắt cũng từ trong đám người đảo qua, cuối cùng tới bên người Tinh Nguyệt Nô, chắp tay, nói: “Ra mắt đại hộ pháp.”

Tinh Nguyệt Nô cũng đáp lễ, nói: “Hôm nay tìm hai vị đến, là cần giúp công hội một đại ân, giúp ta bắt thiếu niên kia!”

Hai người theo tay Tinh Nguyệt Nô chỉ, rất dễ dàng liền phát hiện Diệp Thiếu Dương, chỉ có một mình hắn đứng ở bên ngoài trận pháp, mọi người còn lại đều đã vào trận pháp.

Ánh mắt hai người ở trên người Diệp Thiếu Dương nhìn quét một lần cao thấp, lông mày nhíu lại, hỏi: “Một nhân loại?” Trong giọng điệu không che giấu được sự khinh miệt.

“Đó là hắn, ta lại không tiện ra tay đối với bọn họ, làm phiền hai vị tôn thần.” Đối với hai người này, thái độ của Tinh Nguyệt Nô cũng rất khách khí, điều này không khỏi càng khiến mọi người đoán, địa vị hai người này ở Hiên Viên sơn, tuyệt đối không thấp.

“Tôi nói, hai người này là ai nha, nhìn làm màu như vậy?” Tứ Bảo thấp giọng hỏi mấy vị tông sư kia ở bên cạnh.

Những lão già này ai cũng sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người kia không rời.

Tử Vân Chân Nhân hít sâu một hơi, nói: “Hẳn sẽ không là… Bốn vị đó chứ?”

“Áo đen áo trắng, ta thấy rất giống… Nếu đúng là thật, vậy thì phiền toái rồi.” Một vị trưởng lão trên Ngũ Đài Sơn nói.

“Nếu đúng là thật, vậy trái lại không sợ, bọn họ chung quy không đến mức ra tay với nhân loại.” Vân Xuân Sinh trầm ngâm nói.

Tử Vân Chân Nhân nói: “Ngươi biết cái gì, Tinh Nguyệt Nô đã triệu hồi bọn họ đến, vậy tự nhiên là có biện pháp khiến bọn họ ra tay, nếu thực ra tay, chúng ta lại nên làm như thế nào?”

Mọi người nhìn nhau. Vân Xuân Sinh hít sâu một hơi, nói: “Các ngươi tùy tiện, Mao Sơn ta là muốn lên.”

Hai người đó một đen một trắng một mực nhìn Diệp Thiếu Dương, người áo đen trong đó nói với Tinh Nguyệt Nô: “Không phải hai người bọn ta không tuân mệnh sư trưởng, năm đó hồng hoang chi chiến, Long tiên sinh siêu độ chúng ta đến Hiên Viên sơn, lúc ấy định ra quy củ với Nhân Hoàng, vĩnh viễn không xâm chiếm nhân gian, nếu không nhân gian tất loạn, hai người chúng ta nay nếu là động thủ đối với nhân loại, trái với ước định trước đây, không ổn. Huống hồ… Một thiếu niên nhân gian, còn không đáng chúng ta ra tay nhỉ?”

Mọi người vừa nghe, đều sợ hãi cả kinh, hồng hoang chi chiến, siêu độ đến Hiên Viên sơn…

Mấy vị tông sư đại năng bọn Vân Xuân Sinh nhìn nhau, đều gật gật đầu. Dựa vào câu này, bọn họ đã đoán ra thân phận hai người này.

“Quả nhiên là bọn hắn, khó giải quyết, khó giải quyết, hôm nay chỉ sợ là phải ngọc nát ngói lành…” Tử Vân Chân Nhân thở dài.

“Tôi nói các vị, hai tên rắm thối này rốt cuộc là loại người nào thế, lúc này còn chưa đánh đâu, các ông đã bi quan như vậy?” Tứ Bảo buồn bực.

Vân Xuân Sinh hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Phàm nhân sao có thể đánh với thần, không phải chỉ còn đường chết thì là cái gì!”

“Thần?” Tứ Bảo giật mình, “Ông nói hai tên này là thần?”

“Hồng hoang chi chiến, bị độ hóa đến Hiên Viên sơn, chỉ có thượng cổ dị thú…”

Thượng cổ dị thú!!!