Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2182: Bàn Tay Quá Dài (1)




Nhưng dù sao cũng đã buông xuống, Ngô Đồng cũng xấu hổ làm một lần nữa, như trẻ con giống, vì thế hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Anh cũng là quái nhân, vừa rồi không xin tha, ngược lại nói cái gì sợ làm bị thương tôi, anh có thể làm bị thương tôi sao?”

“Tôi còn có vũ khí bí mật.”

“Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, chưa giải thích. Tuy hắn thực lực yếu, nhưng mà… Ở vừa rồi một khắc đó, nếu Ngô Đồng thật sự động thủ, hắn có ít nhất 70% nắm chắc, có thể khiến Ngô Đồng bị thương trước, tệ nhất cũng là lưỡng lại câu thương.

Hắn không khoác lác, hắn quả thực có vũ khí bí mật.

“Không quấy nữa, tôi cũng biết cô không phải thật muốn giết tôi, vẫn là xem một chút tình cảnh trước mắt trước đi, phía dưới nói không chừng còn có cái quỷ gì.”.

Một câu này của hắn, khiến Ngô Đồng thật sự phục hồi tinh thần lại, nhìn trái nhìn phải, mình và Diệp Thiếu Dương đứng ở trên một dốc thoải hướng xuống dưới kéo dài, trên tường cách mỗi một đoạn được khảm một viên đá có thể phát sáng, tuy phát ra là ánh sáng lạnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chiếu sáng.

“Đây là… Nơi nào?” “Bị kỳ giông húc ra.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói.

“Sao có khả năng!” Ngô Đồng thất thanh kêu lên.

Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, nói: “Tôi chỉ đùa một chút, cô còn thật sự tin. Mộ đạo này, chính là chỗ phía sau cánh cửa đá nọ.”

Cửa đá… Ngô Đồng suy nghĩ một phen, lúc này mới nghĩ đến hắn nói là cái gì, nhớ lại quá trình một chút, bùng tỉnh đại ngộ, “Thì ra… Anh là cố ý lợi dụng kỳ giông đem cánh cửa đó phá vỡ?

“Không tính là cố ý, chính là nhìn thấy kỳ giông lực phá hoại lớn như vậy, lâm thời nghĩ đến.”

Ngô Đồng có chút không thể tưởng tượng nhìn hắn, nói: “Anh lúc ấy không phải đang cố gắng tránh né kỳ giông công kích sao, dưới tình huống mấu chốt như vậy, anh làm sao còn có thể nghĩ đến cái này?

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, vẻ mặt tỏ ra có chút kỳ quái, “Lúc ấy… Không phải nguy hiểm lắm đâu, tôi biết kỳ giông đã là nó mạnh hết đà, chống đỡ không được bao lâu, nó cũng không bắt được tôi, nhưng… Cũng may con nhỏ kia lúc ấy chưa đi ra, bằng không thật sự nguy hiểm rồi.”

Ngô Đồng ngây ngốc nhìn hắn, hắn thế mà lại cảm thấy lúc ấy không đủ nguy hiểm… Ngô Đồng đem sự tình từ đầu suy nghĩ một lần, từ Diệp Thiếu Dương dự đoát được kết giới mọi người bố trí không nhất được kỳ giông, đến hắn sớm chuẩn bị sẵn sàng đó nhất định là làm tốt chuẩn bị trước, bằng không tuyệt không có phản ứng nhanh như vậy, vượt toàn bộ mọi người lao đến bên mình, cứu được mình, sau đó đuổi đi mọi người, bản thân đem kỳ giông kéo tới chết, quan trọng nhất là, ở trước khi kỳ giông hao hết khí lực, lại còn nghĩ đến lợi dụng nó đến phá vỡ cánh cửa vốn không mở ra được này…

Một chuỗi hành vi này, tuyệt đối không phải một thiên sư bình thường có thể làm được. Ngô Đồng rất tin tưởng một điểm này, đối với một chuỗi biểu hiện của Diệp Thiếu Dương, cô không biết dùng từ ngữ nào để hình dung. Nếu cô là người của một trăm năm sau, lúc này, trong đầu cô nhất định sẽ hiện lên một từ lưu hành: tố chất chiến đấu.

Dũng cảm, bình tĩnh, dự đoán cường đại, cùng năng lực xem thời cơ hạ quyết đoán siêu cường… Loại tố chất chiến đấu này quan hệ không lớn với thực lực tuyệt đối, mạnh như đám người Lô Hiểu Thanh, người nào thực lực tuyệt đối cũng ở trên Diệp Thiếu Dương hiện tại, nhưng biểu hiện ở lúc gặp nguy hiểm, so với hắn kém hơn nhiều.

Diệp Thiếu Dương, vẫn là Diệp Thiếu Dương kia, nhân gian thiên sư.

Ngô Đồng giờ phút này bắt đầu hồi tưởng, tất cả đều ở trước mắt, lúc này mới không thể không chấn động đối với Diệp Thiếu Dương biểu hiện

“Anh… Rốt cuộc là người nào?” Ngô Đồng nhìn hắn, lẩm bẩm hỏi.

“Diệp Thiếu Dương, đạo hiệu Thiếu Dương Tử, Mao Sơn đệ tử.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tôi không nói dối.”

“Anh một ngoại môn đệ tử, tu đến bài vị thiên sư, cũng coi như là cực hạn rồi, sao có khả năng… Có thể có loại biểu hiện vừa rồi, anh thật là thiên sư?” Nói xong, bản thân lại bổ sung một câu: “Anh thật sự chỉ là bài vị thiên

su?”

Diệp Thiếu Dương buông tay, nói: “Nói thật với cô đi, tôi hiện tại ngay cả thực lực thiên sư cũng không có, chỉ mạnh hơn Chân nhân một chút.”

“Điều đó không có khả năng! Bước chân anh tránh né kỳ giông, tuyệt đối không phải một Chân nhân làm được.” Ngô Đồng không cần nghĩ ngợi nói.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái đó không có gì khó, tôi dùng là Mao Sơn Lăng Không Bộ, không cần bao nhiêu tu

vi.”

“Nhưng, những biểu hiện đó của anh…” Ngô Đồng tìm không thấy từ ngữ nào để khái quát, cuối cùng dứt khoát nói, “Tóm lại, mọi thứ lúc trước anh làm, tuyệt đối không phải một thân nhân làm được, cho dù thiên sư cũng không làm được.”

Diệp Thiếu Dương bắt đầu do dự, nên nói cho cô chân tướng hay không, cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ này. Lai lịch của mình, cùng mọi thứ có liên quan, không phải trong thời gian ngắn có thể nói rõ, hơn nữa hắn dám khẳng định, cho dù mình nói, Ngô Đồng cũng nhất định sẽ không tin tưởng, đến lúc đó sẽ chỉ càng thêm hoài nghi mình, không cần thiết.

Diệp Thiếu Dương tùy tiện lấy lệ vài câu, đem đề tài rẽ đến nơi khác, nhìn quanh, nói: “Cũng không biết đây là nơi nào của cổ mộ, chúng ta là ở chỗ này chờ, hay là hai chúng ta đi xuống trước?”

Một đoạn lời này, đem Ngô Đồng kéo trở lại trong hiện thực trước mắt, “Đúng rồi, con tiểu kỳ giông kia còn ở bên trên, bọn họ không có nguy hiểm chứ?”

“Sẽ không.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất khẳng định, “Con kỳ giông to lúc trước là đột nhiên tập kích, mọi người có chút rối loạn, lần này mọi người đều đã có chuẩn bị, mấy thiện sự địa tiên các thứ, nếu ngay cả một con kỳ giống cũng không đối phó được, vậy chết cũng đáng đời.”

Ngô Đồng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng hắn tuy nói chuyện khó nghe, đạo lý lại thực sự là như thế… Suy nghĩ một phen nói: “Vậy chúng ta đi lên hỗ trợ sao?”

“Không đi, tôi mệt hỏng rồi, lại nói đem kỳ giông đẩy thối, lại từ trên người nó bò về, tôi thật sự không muốn, không bằng hai người chúng ta cùng nhau đi xuống xem chút, sau đó chờ bọn họ tới đi cùng, cũng dễ có cái chuẩn bị trước. Cô nói xem, bằng không ở đây nhàn rỗi cũng vậy thôi.”

Ngô Đồng không biết đây là hố, suy nghĩ một phen, thế mà lại bị hắn thuyết phục, nói: “Vậy anh nghỉ ngơi một hồi, chúng ta đi xuống xem, nếu gặp được cái gì nguy hiểm thì trở lại.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương lộ ra một tia mỉm cười giảo hoạt, hắn lúc trước nói những thứ đó đều là lấy cớ… Mục đích thật sự của hắn, là muốn sáng tạo cơ hội ở chung với Ngô Đồng, dễ tiến một bước tìm hiểu tình huống của cô.

Hai người chậm rãi đi ở trong mộ đạo. Diệp Thiếu Dương đang nghĩ mở miệng như thế nào, Ngô Đồng lại xoay người lại trước, nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Đúng rồi, anh vừa rồi đã cứu tôi một mạng.”

“Việc nhỏ mà thôi, cho dù tôi không cứu cô, lúc trước cô chưa chắc đã trốn không thoát.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng bâng quơ.

Cái này đương nhiên là đang cho mình bậc thang để xuống, lúc trước loại cục diện đó, Ngô Đồng rất rõ sẽ có hậu quả gì, cười nhẹ, cũng không kiên trì, nhưng ở sâu trong lòng cũng sinh ra một chút hảo cảm đối với hắn, ít nhất, hắn đã cứu mình, lại chưa chủ động yêu cầu mình báo đáp như thế nào, lập tức nói: “Trong lòng tôi rất rõ, anh cũng không cần khách khí với tôi. Anh nói đi, muốn cho tôi báo đáp anh như thế nào.”