Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2097: Tân Nương Quỷ (3)




Hắn ở lòng bàn tay dùng máu của mình về đạo bùa này, tên là Hoàn Thi Phù, có thể lợi dụng huyết khí, kích phát hung tính của tất cả cương thi, dùng một cái so sánh mà nói, máu người bình thường, đối với cương thi mà nói, giống như là một người đói tới cực điểm nhìn thấy bánh bao gạo, nếu không có thức ăn khách tự nhiên cũng vồ lên ăn như hùm như sói, nhưng máu người ở dưới Hoán Thi Phù kích thích, giống như là giò, tai heo đồ ăn thịt như vậy, cương thi thấy, tự nhiên là từ bỏ những thứ ăn không ngon kia, để đuổi theo Diệp Thiếu Dương.

“Là ngươi!” Nữ thi đứng trước mặt Diệp Thiếu Dương, lần đầu tiên mở miệng phát ra thanh âm. Nhân Hình Sát là không có linh trí, nhưng sau khi bị nữ quỷ bám vào, hiện tại đã thành quỷ thi, đương nhiên là có linh trí, nhưng nữ quỷ cũng bị sát khí Nhân Hình Sát cắn trả, mặc dù có linh trí, nhưng trước mắt cũng chỉ là một mặt muốn hút máu, biết nhìn thấy Diệp Thiếu Dương nói xác thực là cảm nhận được khí tức pháp sư trên người hắn, lúc này mới tỉnh táo ngắn ngủi, nhận ra

hắn.

“Là ta, oan gia ngõ hẹp nhỉ, hút máu hút rất thoải mái chứ.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh. Lúc này, chỗ gần đã không có lấy một ai, ngay cả đám người Tiểu Tam cũng không biết đã đi đâu, không ai có thể thấy được dung mạo mình, sẽ không lộ tẩy. Diệp Thiếu Dương liên thong dong hơn nhiều.

Lại niệm một lần chú ngữ, đem khí máu tanh của phù văn càng thêm kích phát ra, khiến nữ thi ngửi được.

Ánh mắt nữ thì lập tức trở nên hoảng hốt, trong miệng chảy ra nước dãi, hướng tới Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương… Xoay người bỏ chạy.

Một màn này khiến đám thổ phỉ tránh ở xa xa quan sát mở rộng tầm mắt, vốn toàn bộ mọi người đều đã chạy, chỉ một mình hắn không chạy, còn hướng nữ thi khoa tay múa chân một lúc, vốn cho

rằng hắn thực có bản lĩnh gì đối phó nữ thi này, kết quả thế mà lại chạy. Người bình thường bị nữ thi truy kích tốc độ nhanh chóng mãnh liệt như vậy, không có khả năng có cơ hội chạy thoát, nhưng Diệp Thiếu Dương thi triển ra Thiên Cương Bộ, bắt đầu chạy ở trên đất trống, nữ thi đuổi theo ở sau người.

Diệp Thiếu Dương một đường chạy vào trong rừng cây, nữ thì cũng đuổi theo vào, Diệp Thiếu Dương chạy đến một chỗ, đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn.

Nữ thi giật mình, bị mùi máu tươi làm váng đầu óc, không nghĩ nhiều, trực tiếp bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương đứng bất động, nhìn cô ta. Nữ thì khi lao tới trước mặt hắn ba bốn mét, đột nhiên dưới chân hụt hẫng, rơi xuống.

Thì ra, nơi này là một chỗ cạm bẫy Diệp Thiếu Dương thiết kế sẵn, nhưng không phải hắn đào ra, mà là… Nhà xí hầm cầu. Nhưng hầm cầu này có chút đặc biệt. Có thể là bởi vì trên núi nhiều người, nhiều người, nước tiểu với phân nhiều, nơi này không có công nhân vệ sinh dọn phân, cho nên Diệp Thiếu Dương phát hiện hầm cầu này, phía dưới là trống trong là kẽ hở hai tảng đá, ở giữa có khe hở, nối thẳng khe núi, người ta nếu ngã xuống mà nói, cũng sẽ không rơi xuống trong khe núi, sẽ bị hai khối đá kẹp ở giữa.

Diệp Thiếu Dương lúc ấy nhìn thấy chỗ hầm cầu này, lập tức nảy ra kế hoạch, lúc ấy đang chờ đợi, cũng không có việc gì để làm, liền từ phụ cận tìm một ít cỏ xù, đậy hầm cầu, sau khi đánh dấu ký hiệu, dẫn nữ thi tới đây…

Diệp Thiếu Dương lao tới xem, nửa thân trên của nữ thi vừa lúc kẹp ở trong kẽ hở, giương nanh múa vuốt, hung hăng nhìn mình, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ.

Cô ta là quỷ thi, tuy lực lượng lớn vô cùng, chung quy không thể phi thiên độn địa, ở dưới loại hoàn cảnh này, cũng không thể làm gì được.

Diệp Thiếu Dương mỉm cười nhìn cô ta, thật cẩn thận cúi sấp ở trên mặt đất, để tránh giẫm phải phân, sau đó rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhằm đầu cô ta chém xuống.

Nữ thị vung hai tay, bắt được Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng sức kéo, thiếu chút nữa đem Diệp Thiếu Dương cũng kéo xuống hố phận. May mà Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là vô thượng thần binh cửu đoạn quang, cho dù không có cường khí thêm vào, tự thân linh khí mạnh mẽ, cũng không phải tà vật bình thường có thể đụng vào.

Ở nháy mắt hai tay cô ta tiếp xúc đến thân kiếm, lập tức Xèo một tiếng, toát ra một luồng thi khí, nữ thi kêu thảm một tiếng, lập tức buông lỏng ra hai tay.

Diệp Thiếu Dương hướng đầu đâm một kiếm, một kiếm này đâm trúng mi tâm, nữ thi hét rầm lên, nhưng thời điểm Diệp Thiếu Dương lại dùng sức đâm xuống, lại đem thân thể nữ thi hướng phía dưới khe hở đẩy vào một chút, mũi kiếm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không tới được. Thật ra cũng có thể đến, chỉ là… Diệp Thiếu Dương cần bò xuống phía dưới một chút nữa, mà nơi này là hố phận, bốn phía hố phận đều là mìn, mình bò xuống một chút nữa dễ dàng, nhưng nhất định sẽ dính một số thứ bẩn thỉu…

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, nhìn mìn trong hố phận, thật sự vẫn không thể đặt chân được, hướng nữ thi rít gào không ngừng nhún vai, nói: “Không có cách nào cả, vốn là muốn cho ngươi cái thống khoái…”

Nói xong, từ trong ba lô lấy ra một bao lưu huỳnh, một bao gạo nếp, dùng một tờ giấy hoàng phiếu to bọc lấy, điểm hóa sau đó ném xuống, bị nữ thi chộp, phân tán ra, nhưng lưu hóa và lưu huỳnh cùng nhau rơi ở trên thân nữ thi gặp được thi khí, lập tức bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, Diệp Thiếu Dương lại vẽ một tấm Địa Hỏa Phù ném vào.

Bởi vì nữ quỷ đã hợp nhất cùng Nhân Hình Sát, không thể giãy thoát, chờ thời điểm thân thể bị hoàn toàn thiêu hủy, sát khí thanh trừ, cô ta có thể từ trong xác chết rời khỏi, cô ta cũng đã bị Địa Hỏa Phù thiêu hủy ba hồn bảy vía.

“A… Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.” Nữ quỷ cảm nhận được thống khổ hồn phách mình thiêu đốt, kêu lên quái dị.

Quỷ cũng là vật sau khi chết, cô ta cũng chưa từng đi âm ty, chưa từng tiếp nhận văn hóa ẩm ty hun đúc, luôn luôn ở nhân gian, trong tình thế cấp bách vẫn toát ra lời nói người ta lúc còn sống thường xuyên nói. Nhưng Diệp Thiếu Dương nghe thấy vẫn rất khôi hài. “Người đã là quỷ, không làm nổi quỷ đầu, chỉ có thể làm tinh phách, Sayonara (tạm biệt= tiếng Nhật == b)!

Diệp Thiếu Dương nói xong, trực tiếp chạy đi.

Dù sao nữ thì cũng nhất định phải chết, mình không cần thiết lãng phí thời gian ở đây, bằng không lát nữa khẳng định sẽ có thổ phỉ chạy tới.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua đất trống bên kia, đã có người cầm đuốc tới đây, vì thế nhanh chóng xuyên qua rừng cây, vượt qua rào chắn, nhảy xuống, một đường chạy như điện trở về.

Nhân Hình Sát cứ như vậy bị giết, không có bất cứ cuộc chiến đấu nào, cũng không có tình hình nguy hiểm gì, cái này thật ra cũng là nguyên tắc của Diệp Thiếu Dương: lấy pháp lực hắn hiện tại, nếu cứng đối cứng, cho dù có thể đánh thắng, cũng phải tốn không ít khí lực, còn phải đối mặt nguy hiểm bị đám thổ phỉ này phát hiện.

Chuyện này cũng vẫn đã xác minh nguyên tắc đối địch của pháp sư nhân gian: lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng, có thể tận lực tiết kiệm sức thì tận lực tiết kiệm sức, càng không cần nói Diệp Thiếu Dương giỏi nhất lợi dụng các nhân tố ngoại tại để chế địch.

Trên thực tế, Diệp Thiếu Dương thật sự cùng đối phương đánh đến mức binh khí giao nhau, thật sự cực ít. Bản thân hắn cũng biết, mình không phải Đạo Phong loại người sở trường cứng đối cứng đó, bởi vì thân thể giới hạn, cũng không có thực lực đó. Thực sự đến một bước đó mà nói, sẽ phi thường chịu thiệt.

“Chờ chút!” Diệp Thiếu Dương vừa vượt qua rào chắn nhảy xuống, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, nhìn thoáng qua phía sau, có người thế mà lại theo mình nhảy xuống rào chắn. Nhìn kỹ, còn không phải ai khác, là Tiểu Tam kia..