Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2094: Oan Gia Ngõ Hẹp (2)




Thiếu Dương sau đó nghĩ đến, hai thổ phỉ này bị mình thả, chưa chắc đã là chuyện tốt, có lẽ kết quả càng tệ hơn. Đêm nay động phòng hoa chúc, Nhân Hình Sát kia khẳng định sẽ triển khai hành động, đến lúc đó trên sơn trại có thể chạy thoát vài người, thật sự không biết, có lẽ hai kẻ này chính là một trong số đó, cái này xem số mạng của bọn hắn.

Chờ bọn hắn đi rồi, Diệp Thiếu Dương tiếp tục lên núi, đi đến phụ cận sơn trại, vẫn lặng lẽ đi vòng đến vị trí kia lúc trước, leo lên rào chắn nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy gian “nhà ngói lớn” kia mở rộng cửa phòng, bên trong giăng đèn kết hoa, từ góc độ này của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy một hàng bàn dài, từ tận cùng bên trong phòng kéo dài mãi ra, sắp xếp đến phụ cận cửa phòng, trên bàn đã bày một ít món nguội, có các thổ phỉ ở trong đại sảnh đi tới đi lui bận rộn.

Diệp Thiếu Dương đợi rất lâu rất lâu, mãi cho đến lúc trời tối hoàn toàn, cuối cùng nhìn thấy có hai người từ phương hướng cửa trại cầm đuốc đến gần, trong tay xách vài bọc đồ, trên thân một người treo một dải pháo dài.

Diệp Thiếu Dương đoán hai kẻ này chính là hai tên lúc trước xuống núi, sau khi mua đồ xong đã trở lại.

Hai người này đem pháo đặt trên sàn ngoài đại sảnh, vào nhà giao nhiệm vụ, sau đó đoàn người bắt đầu bố trí, ở trên hoành phi của đại sảnh treo hoa hồng, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến ban ngày vị trí tương tự còn treo hoa trắng, lúc ấy cánh cửa này còn đưa quan tài, lúc này mới xong tang sự không đến mấy giờ, thế mà lại bắt đầu lo việc hỉ, đám thổ phỉ này cũng thật có tài, không biết sợ là

Ở phía trước một cái bàn dựa sát vào phía trong cùng, đặt một đôi nến đỏ ra dáng. Sau đó đại đương gia Quỷ Kiến Sầu to con kia, trước ngực quấn hoa hồng, ngồi chễm chệ, kẻ ngồi bên trái kia mặc áo gấm đội mũ, Diệp Thiếu Dương đoán hẳn chính là Nhị đương gia Thiết Toán Bàn kia.

Son trai không ít người, trong đại sảnh không ngồi nổi, ở trên đất trống bên ngoài cũng bày mấy chục cái bàn, hơn trăm thổ phỉ từ trong từng hàng kiến trúc phía sau trại đi ra, tìm chỗ ngồi.

Nhìn một màn này, Diệp Thiếu Dương không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc mình ở đại học tan học, toàn bộ mọi người cùng đi căn tin ăn cơm, thật đúng là rất giống. Hơn nữa hắn cảm thấy trong đám thổ phỉ này, đại đa số tám phần cũng là mấy người ở một phòng, giống với ký túc xá đại học, bởi vì chỉ là như vậy nhìn qua, kiến trúc trên sân trại căn bản không đủ mấy trăm người mỗi người ở một

gian. Những người này sau khi ngồi vào vị trí, liền bắt đầu đưa đồ ăn nóng lên, Diệp Thiếu Dương nhìn những kẻ đưa đồ ăn lên, cũng là trang phục thổ phỉ, nhắm chừng là tìm chút thổ phỉ lâm thời làm đầu bếp.

Lúc bắt đầu tiệc, đoàn người đều đứng dậy, cầm lấy cái vò trước mặt, đem rượu trên bàn đều rót đầy, sau đó Thiết Toán Bàn mở miệng nói chuyện, bởi vì khoảng cách quá xa, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn nghe không rõ nói gì, nghĩ đến cũng tám phần là đảm đương nhân vật MC các thứ, quả nhiên chờ hắn nói xong, các thổ phỉ cùng nhau ồn ào hẳn lên, sau đó Quỷ Kiến Sầu hướng một tiểu thổ phỉ hầu hạ bên cạnh nói gì đó, tiểu thổ phỉ này rời tiệc đi ra ngoài, vòng đến phía trước dãy kiến trúc đằng sau, bởi vì bên kia không có đèn, Diệp Thiếu Dương không thấy rõ đang làm gì, hình như là gõ cửa vân vân.

Một lát sau, liền thấy mấy bóng người đi tới đại sảnh bên này, là hai nữ tử, tay đỡ một cô nương mặc sườn xám, đầu dùng khăn voan đỏ che, chậm rãi đi tới.

Diệp Thiếu Dương cách thật xa, liếc một cái liền nhìn ra sát khí trên người cô ta. Nhân Hình Sát, đến ban đêm, sát khí trên người cô ta quả nhiên đã xuất hiện. Nhưng cô ta chưa vội động thủ, Diệp Thiếu Dương đoán, cô ta nhắm chừng là muốn chờ một cái cơ hội thích hợp, không muốn tạo thành xôn xao quá lớn, bằng không người đào tẩu sẽ tương đối nhiều, hút máu cũng hút không đã ghiền.

Hai cô nương kia đỡ cô ta, Diệp Thiếu Dương hoài nghi, nhắm chừng cũng là vợ của đường gia kia cưới về, dùng làm thợ trang điểm cùng phù dâu.

Mấy người này sau khi đi vào đại sảnh, các thổ phỉ đó lập tức ồn ào. Hai cô nương đỡ tân nương tử ngồi vào bên cạnh Quỷ Kiến Sầu, sau đó ở dưới đám đông thể phủ vây quanh ồn ào, bắt đầu bái thiên địa các thứ.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nhìn một màn này, thầm nghĩ đám thổ phỉ này cũng rất biết chơi, còn thật sự cho rằng tìm được áp trại phu nhân xinh đẹp như hoa, hiện tại huyên náo vui vẻ, đợi thực sự xảy ra chuyện, trong những người nơi này bây giờ chén chú chén anh, không biết còn có thể có mấy người sống sót.

Diệp Thiếu Dương chán đến chết, bắt đầu quan sát đám thổ phỉ kia, đột nhiên phát hiện, ngồi ở bên trái Quỷ Kiến Sầu là Thiết Toán Bàn, một dãy ngồi tay phải, lại như là mặc quân trang, hơn nữa một kẻ ngồi sát phía trước nhất, tựa như địa vị rất cao, Quỷ Kiến Sầu thỉnh thoảng nói chuyện với hắn, kính rượu nhau.

Diệp Thiếu Dương rất tò mò, trong ổ thổ phỉ sao còn có quân nhân, nghĩ lại, thời buổi này binh đao loạn lạc, cũng chỉ có thể là đào binh vân vân, không có nơi để đi, cho nên vào rừng làm cướp.

Trong giây lát, hắn tựa như nghĩ tới cái gì, sẽ không… Thật sự khéo như vậy chứ?

Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt, hướng mấy kẻ mặc quần trang kia nhìn qua, nhưng vì khoảng cách quá xa, căn bản là không thấy rõ diện mạo.

Nhìn những người này mồm to ăn thịt, cắn miếng lón, mình chỉ có thể nằm úp sấp ở đây chờ, tuy đã ăn cơm, bụng Diệp Thiếu Dương vẫn có chút kêu ong óc. Cũng may Quỷ Kiến Sầu cũng không nán lại bao lâu, sau khi cùng nữ thi kia bái thiên địa, uống rượu một lúc với các huynh đệ, liền sốt ruột khó dằn nổi ôm tân nương tử vào động phòng

Hai người động phòng, ngay tại một căn đầu của một dãy phòng phía sau đại sảnh.

Diệp Thiếu Dương nhìn Quỷ Kiến Sầu ôm tân nương tử, lảo đảo đi vào phòng, liền biết gã kia dữ nhiều lành ít rồi, nhưng hắn không thương xót đầu lĩnh thổ phỉ trên tay dính đầy máu tươi này chút nào. Hắn bây giờ quan tâm là, tìm một thời cơ thỏa đáng nhất, tiến đến diệt trừ Nhân Hình Sát kia, hiện tại tình huống này, mình nếu xông vào bắt quỷ, không cần phải nói nhất định sẽ bị đám thổ phỉ đó bắn thành cái sàng.

Chỉ có chờ đợi.

Kiên trì đợi thêm khoảng nửa giờ, đám thổ phỉ này đại bộ phận đều đã uống say, đại bộ phận còn đang uống, có kẻ đã ngã trái ngã phải đi về phía phòng ngủ của mình, còn có một số chạy tới chỗ hẻo lánh tiểu tiện.

Diệp Thiếu Dương cảm giác không sai biệt lắm, vì thế leo qua rào chắn, nhảy vào trong trại, ẩn núp ở trong rừng bên này sát núi non hoang dã, đợi một hồi, có một tên hát hò tới đi tiểu, Diệp Thiếu Dương xông lên, tựa như trong TV thường xuyên diễn, hướng sau gáy cho một chưởng, trực tiếp ngất, sau đó rút áo khoác phủ ở trên người mình, lại đem con ma men này ném vào trong bụi CỎ. Bản thân cũng ở bên trong đội hồi lâu, cảm giác bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc đi ra ngoài nhìn, chỉ có người số ít mấy bàn còn đang ăn uống oẳn tù tì, còn lại đại bộ phận đều đã giải tán, cũng có một số người ghé vào trên bàn ngủ, có kẻ ở phía dưới bàn nôn.

Diệp Thiếu Dương lặng yên không một tiếng Động Hướng kiến trúc lúc trước Quỷ Kiến Sầu ôm cô dâu quỷ đi qua, nghĩ quỷ thi kia cũng không biết sẽ “Bốp bốp bốp với Quỷ Kiến Sầu hay không, sau đó lại hút máu, nhưng Quỷ Kiến Sầu tất nhiên là chết chắc rồi.