*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lên bờ, lão Quách lập tức tuyên bố Thủy quỷ ở hồ chứa nước đã bị giết chết, cá cương thi mất đi nguồn thi khí, không lâu sau cũng sẽ chết. Toàn bộ quỷ khí và thi khí trong hồ không cần một hai tháng sau cũng sẽ biến mất, hồ chứa nước có thể nuôi cá lại, mà hết thảy công lao này 80% đều thuộc về Diệp Thiếu Dương.
Trên thực tế, cho dù Diệp Thiếu Dương có không nói gì đi chăng nữa, tất cả mọi người cũng đều rõ như ban ngày, fan hâm mộ của hắn đã đạt đến độ CUỒNG thần tượng =]], người dân ở Lý gia thôn ai cũng xem hắn như là thần tiên giáng thế.
Một đám người khua chiêng gõ trống bước đến dẫn mấy người Diệp Thiếu Dương đi tới nhà khách. Dọc theo đường đi, có rất nhiều thôn dân không ngừng vây quanh xem mặt hắn, thậm chí có phụ huynh còn gọi điện thoại cho con cái đang đi học về, rủ rê họ hàng thân thuộc, bạn bè chí cốt đến ngắm dung nhan của Thiên sư.
P/s: Sơn Tùng tuổi gì =]]]
Bị nhiều người vây quanh xem như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hận không thể tìm một cái mặt nạ nào đó để che mặt cho xong. Hắn rất vất vả mới trở về được nhà khách, không muốn bị mấy người dân đó làm phiền, vì vậy dặn Ô Mai đóng kín cửa, chốt lại, sau đó mới thở dài một phen.
Buổi tối, Ô Mai nấu một bàn cao lương mỹ vị toàn đặc sản ngon nhất địa phương chiêu đãi bọn hắn, Lý Lão Tinh cũng niềm nở khui mấy bình rượu. Qua mấy ngày xua đuổi được Hà Cơ, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngồi quây quần quanh Diệp Thiếu Dương ăn uống thoải mái, coi như là chúc mừng.
Ngay cả tên cư sĩ Đằng Vĩnh Thanh kia cũng vội vàng phá giới, mạnh mẽ dốc hai chén rượu vào trong miệng, sau khi uống xong thì không chịu nổi nữa, lăn ra ghế salon ngủ thẳng cẳng.
Cơm nước xong xuôi, Lý Lão Tinh nhiệt tình mời bọn họ ở lại, thế nhưng Diệp Thiếu Dương suy nghĩ ngày mai bọn họ còn phải đi Tứ Xuyên, cần quay về để thu dọn đồ đạc, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bảo lão Quách giúp hắn khiêng Đằng Vĩnh Thanh lên xe của Chu Tĩnh Như, sau đó để lão Quách trở về một mình, còn hắn trở về cùng Chu Tĩnh Như.
"Thiếu Dương ca, em đã gọi điện thoại cho tiểu Tuệ tỷ.". Chu Tĩnh Như vừa lái xe vừa nói với Diệp Thiếu Dương: "Chị ấy cùng với chị Uông Đình lúc chiều có đi đến miếu Thất bà bà nhưng không thấy cái gì hết, cũng không tìm được thi thể của biểu tỷ, vì vậy đã trở về khách sạn rồi. Chị ấy dặn em hỏi anh ngày mai xuất phát lúc nào?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc nào cũng được!"
Chu Tĩnh Như hỏi: "Ngày mai có một chuyến bay bay thẳng đến Bắc Tứ Xuyên, anh có đi không?". Cô lặng lẽ nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ hắn xác nhận xong, cô sẽ sắp xếp người thu xếp công việc cho hắn.
"Thiếu Dương ca, em tin tưởng anh sẽ không có việc gì!". Chu Tĩnh Như nhìn con đường thẳng tắp phía trước, khẽ thì thầm: "Nhưng em muốn bất cứ khi nào anh cần em giúp, nhất định phải nói cho em biết đầu tiên, bởi vì chúng ta là... người một nhà."
P/s: thính ở đâu cứ bay lung tung!!!bay lung tung!!!lung tung!!! =]]]
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, anh cũng không xem em là người ngoài!"
Chu Tĩnh Như cảm thấy ấm áp, mỉm cười nhìn hắn.
Ô tô lái về khu vực thành thị, tới nhà trọ, Chu Tĩnh Như gọi hai người vệ sĩ khiêng Đằng Vĩnh Thanh đang say xỉn về phòng, ném lên giường, nhìn hắn say đến bất tỉnh nhân sự, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng tội lỗi: Rót nhiều rượu cho một cư sĩ Phật gia tu đạo không biết uống như vậy...
Xử lý Đằng Vĩnh Thanh xong xuôi, Chu Tĩnh Như lái xe đưa Diệp Thiếu Dương trở về nhà của hắn, tạm biệt, sau đó rời đi.
Diệp Thiếu Dương một mình đi lên lầu, nhìn xuyên qua khe cửa thì thấy đèn trong phòng khách đang sáng, nghĩ nhất định là Tiểu Mã đã trở về, lười móc cái chìa khóa, vì thế bèn đi tới gõ cửa.
"Tiểu Diệp tử, cậu đã về.". Tiểu Mã chạy ra mở cửa, sau đó chỉ tay vào trong phòng, nói: "Có khách quý tới tìm cậu kìa!"
Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, hắn nhìn thấy một người nam trung niên mặc đồ tây đang ngồi trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, thấy hắn vào phòng, nam trung niên đó liền đứng lên, cười nói: "Xin chào, Diệp tiên sinh."
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy ghét cái tên bộ dáng kiêu ngạo, chảnh chọe này, vì vậy không thèm để ý đến mấy lễ tiết hoà nhã, khách sáo, trực tiếp hỏi y: "Có gì không?"
"Ồ, nghe nói... Diệp tiên sinh là một pháp sư bản lĩnh rất cao cường."
"Ai nói?"
Nam trung niên ánh mắt chuyển động, nhìn lướt qua căn phòng một vòng, vuốt cằm nói: "Nghe đồn thôi, thành thật mà nói khi nhìn thấy Diệp tiên sinh ở một nơi bần hàn như vậy, tôi cũng hoài nghi không biết có đến nhầm chỗ hay không..."
"Đến nhầm rồi, đi đi!". Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn y một cái, nói rằng: "Đi mau đi, đừng làm chậm trễ chính sự của tôi!".
Thái độ của Diệp Thiếu Dương khiến tên kia lấy làm kinh hãi, cười cười, nói:
"Đã tới đây rồi thì tôi kể đơn giản một chút, coi như là hoàn thành công việc. Chủ của tôi gần đây… gặp phải mấy chuyện không bình thường, ừm, nói thẳng ra là gặp quỷ. Người có tìm một vài tiên sinh tróc quỷ ở Thạch Thành thế nhưng không có cách nào giải quyết được, còn suýt nữa bị chúng giết chết. Mà chúng tôi được biết tên tuổi của Diệp tiên sinh ở đây rất vang dội, cho nên đặc biệt tới đây bái phỏng ngài, mong muốn rằng không tìm nhầm người..."
Nghe y nói mấy câu khách khí như thế nhưng bộ dáng lại hoàn toàn trái ngược, Diệp Thiếu Dương bèn cảm thấy bực bội, không đợi y nói xong, trực tiếp khoát khoát tay, nói: "Tìm nhầm người rồi, không có hứng thú giúp sếp của ông, đi nhanh đi!"
Tên kia cũng không tức giận, chỉ cười nhàn nhạt đi ra ngoài, không quay đầu lại nói rằng: "Diệp tiên sinh nếu có hứng thú thì hãy gọi điện thoại cho tôi, trên bàn trà có danh thiếp, tiền công là mười vạn. Tôi khuyên ngài không nên đục nước béo cò, nếu không nghĩ thông là ngay cả mạng sống cũng không còn đấy!"
Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch môi, đáp: "Tôi cũng nói cho ông biết là tôi không rảnh điều trị chứng mất ngủ của bà chủ ông, muốn tôi ra tay thì hãy chồng ra đây ba mươi vạn, nếu không thì đừng hòng tôi quan tâm. Tôi dễ dãi chứ không bừa bãi.":v
"Mạnh mồm lắm!". Tên nam nhân kia hừ một tiếng, xoay người bước ra cửa. Diệp Thiếu Dương đếm tới tiếng thứ ba liền thấy y xoay người lại, ngầm thở dài, tên này phản ứng cũng thật là chậm chạp.
Nam trung niên kia tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vì sao ngài lại biết bà chủ tôi bị mất ngủ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Bà chủ ông mất ngủ là bởi vì buổi tối không dám ngủ, nếu ngủ sẽ mơ thấy ác mộng."
Nam trung niên ngơ ngẩn: "Ngài... ngài nghe ai nói?"
Diệp Thiếu Dương đi qua vỗ lên vai y ba cái, giơ tay bắt lấy vật gì đó, mở ra, lòng bàn tay xuất hiện một vật trong suốt.
"Đây là..."
"Móng tay quỷ, bả vai ông bị quỷ nắm, ba ngọn đèn tắt mất một ngọn, gần đây thân thể hư nhược, vận xui triền miên, có đúng như vậy không?"
Nam trung niên vỗ đùi một cái: "Đúng vậy, bất kể là chơi mạt chược hay là đánh bài tôi đều thua sạch, điện thoại di động còn bị người ta lấy trộm, ngài... Diệp tiên sinh, ngài thật sự là cao nhân a.". Y lập tức thay đổi thái độ, quay đầu cung kính nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh có thể nói cho biết, tại sao trên người tôi lại có móng tay quỷ hay không?"
Diệp Thiếu Dương khoát tay một cái: "Không, đã nói với ông rồi, nếu như bà chủ của ông muốn thì tự mình mang ba mươi vạn đến gặp tôi, bằng không thì khỏi bàn nữa, đi đi!”.