Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2027: Tìm Kiếm Người Chết (1)




Đạo Phong quay đầu nhìn cô, nói: “Cô xác định?”

“Tôi… Không xác định.” Tạ Vũ Tình nhún vai, “Tôi trước kia vào đại học, xuất phát từ tò mò, đi tìm một số tư liệu phương diện này xem qua, dựa theo lý luận Albert Einstein, là như vậy…”

Đạo Phong nói: “Lý luận của Albert Einstein nhất định chính xác sao?”

“Cái đó cũng chưa chắc, dù sao chỉ là suy luận, khoa học kỹ thuật của nhân loại trước mắt, còn chưa có cách nào chúng thật những thứ này.”

Đạo Phong không truy hỏi tiếp, chậm rãi nói: “Nếu chúng ta ở trên một tuyến thời gian, thời đại hắn xuyên việt lại ở trước chúng ta mà nói, như vậy, Thiếu Dương là có cơ hội nói cho chúng ta biết tình huống của hắn ở nơi đó.”

Tạ Vũ Tình lập tức hỏi: “Nói cho như thế nào?

Đạo Phong chưa trả lời, lẩm bẩm: “Chỉ xem bản thân Thiếu Dương có thể nghĩ tới hay không.”

Diệp Thiếu Dương tự hỏi gần một đêm, sau đó lại thổ nạp vài chu thiên, lúc này mới ngủ. Ngủ một giấc thắng tới lúc giữa trưa, bị tiếng đập cửa đánh thức.

Diệp Thiếu Dương rời giường đi mở cửa, Thúy Vân nói cho hắn, Thủ trưởng trấn phái người tới đón hắn đi ăn cơm.

“Được rồi, chị chờ tôi dậy.” Diệp Thiếu Dương vốn không muốn đi, nhưng thịnh tình không thể chối từ, nghĩ đến về sau Thúy Vân còn cần sinh hoạt ở dưới quyền Thu trưởng trấn, vẫn là nể mặt hắn thì tốt hơn.

Sau khi Diệp Thiếu Dương rời giường, cầm bát trà và bột đánh răng, đến bên giếng nước trong sân múc nước đánh răng rửa mặt. Thời đại này tiểu địa phương bình thường, là không có kem đánh rằng, nhưng có bột đánh răng, Diệp Thiếu Dương từ hương vị phán đoán, hắn là Tạo Giác (một loại thực vật có hoa họ Đậu, chi Bồ Kết) nghiền nát thành phần, dùng mảnh vải bọc vào nhau chấm một chút, ma sát trên răng, hiệu quả vệ sinh là không tệ, chỉ là tương đối phiền toái, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng đã quen.

“Chờ chút, mặc một bộ này đi!” Diệp Thiếu Dương sau khi đánh răng rửa mặt, vào nhà, Thúy Vân đem một bộ quần áo tiến vào, Diệp Thiếu Dương kết quả đi nhìn, cảm thấy mềm mại, là làm từ tơ lụa, mở ra nhìn, là một cái trường sam cùng quần, bên trên còn có hoa ngầm thêu từ tơ, tuy vẫn là | hình thức quần áo truyền thống, nhưng nhìn qua chất lượng so với bộ vải thô trước đó Thúy Vân

may cho mình tốt hơn rất nhiều.

“Ở đâu ra vậy?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Chị buổi sáng đi cửa hàng thợ may trên đường mua cho cậu, chúng ta hiện tại không phải có tiền rồi sao, cậu tương lai không thiếu được cần giao tiếp với các quan to quý nhân, nhất định phải mặc khí phái chút.”

Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, trong đầu rất cảm động. Ở dưới sự thúc giục của Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương đi thay đổi quần áo, còn có một đôi giày vải mặt nhung màu đen.

“Đẹp đẹp, một hậu sinh tuấn tú bao nhiêu chứ!” Thúy Vân nhìn hắn từ trên xuống dưới, vui đến mức không khép được miệng, đem hắn kéo đến phòng mình, tấm gương duy nhất trong nhà, ngay tại trên cái tủ lớn của cô. Diệp Thiếu Dương tiến lên soi một chút: áo dài quần dài, giày vải màu đen. Thúy Vân lại đem một cái mũ niềm rộng đội ở trên đầu hắn.

Hình tượng này, Diệp Thiếu Dương càng xem càng cảm thấy quen thuộc, trong giây lát nghĩ tới xuất xứ: lúc còn nhỏ xem loại phim thời kì dân quốc kháng Nhật đó, tỷ như tiểu binh Trương Dát, bên trong ở trong thành lăn lộn đảng ngầm, đều là bộ trang phục này.

Đương nhiên, bộ trang phục này của đảng ngầm, cũng là vì mô phỏng kẻ có tiền thời đó, dễ che giấu thân phận của mình.

Diệp Thiếu Dương hướng về phía mình trong gương bất đắc dĩ cười khổ một cái, theo Thúy Vân đi ra ngoài. Trưởng trấn phái hai người thủ ở bên ngoài, một kiểu phu, kéo một chiếc kiểu xe kéo bằng sức người, nhưng xe so với những cái trong TV hơi lớn hơn một chút.

Thu trưởng trấn cũng chỉ là trưởng trấn, còn chưa khoa trương đến mức có hiệu nhỏ tư nhân, có thể nuôi một chiếc xe kéo đã rất có thể diện rồi.

“Xe riêng của trưởng trấn đó. Trấn chúng ta cũng chỉ một chiếc này.” Thúy Vân trước kia cũng từng thấy chiếc “chuyên xa” này của trưởng trấn, chỉ là ở trên đường cái vội vàng từng thấy, lúc này chuyên xa của trường trấn đỗ

trước cửa nhà mình, Thúy Vân nhịn không được đi lên tò mò đánh giá, mấy nhà phụ cận đều có người đi ra xem náo nhiệt, vây quanh bên cạnh, thấy Thúy Vân đi ra, lão thái thái cách vách Diệp Thiếu Dương từng gặp kia lập tức ồn ào lên: “Thúy Vân à, đây không phải xe của trưởng trấn sao, chuyện gì vậy, chung quy không thể là trưởng trấn muốn cưới cô làm vợ bé chứ?”

“Đi đi đi, đừng nói lung tung!” Hai gia đình phụ trách đón Diệp Thiếu Dương ồn ào lên.

Thúy Vân bật cười, nói với lão thái thái kia: “Trưởng trấn muốn cưới tôi làm vợ bé, tôi còn không làm đâu. Đây là trưởng trấn tới đón em họ nhà tôi.”

Mọi người lúc này mới chú ý tới Diệp Thiếu Dương một thân trang phục quý nhân, hai gia đình nhà trưởng trần nhìn thấy hắn, lập tức lộ ra bộ dáng cực kỳ khiêm nhường, mỗi người kinh ngạc nói không ra lời.

Trái lại không riêng gì bởi vì Diệp Thiếu Dương là khách quý trên phủ trưởng trấn, mà là chuyện tối hôm qua Diệp Thiếu Dương tróc quỷ, tuy Thu trưởng trấn nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài, người ngoài không biết, nhưng ở trong hạ nhân nhà mình vẫn truyền ra, mỗi người đều biết Thu trưởng trấn mời Diệp tiên sinh này, liệu sự như thần, thần thông quảng đại, đối với hắn là kính sợ xuất phát từ trong lòng.

Thúy Vân thu lưu một người em trai họ đến nương nhờ, hai người ở cùng một chỗ mấy ngày nay, trong thôn đối mặt bọn họ sớm đã có lời ra tiếng vào, hơn nữa Diệp Thiếu Dương tuổi còn nhỏ, bề ngoài coi như mi thanh mục tú, đoàn người đều truyền là Thúy Vân tìm tiểu bạch kiểm

Chỉ là ai cũng không ngờ, lưu dân này trước đó còn nghèo túng không chịu nổi, bị mọi người cho rằng là tiểu bạch kiểm, trước mắt lại mặc một thân quần áo có sự chú ý, còn trở thành thương khách của trường một trận… Loại thân phận chuyển biến này, vượt xa xa phạm vi tiếp nhận của các thôn dân này.

“Thúy Vân, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?” Lão thái thái kia kéo Thúy Vân, nhỏ giọng nói

Thúy Vân cười lên, cố ý phóng đại thanh âm, ra vẻ chẳng hề để ý nói: “Ai, cũng không có gì trưởng trận gặp chút phiền toái, tìm không được ai hỗ trợ, đành phải mời Thiếu Dương nhà tôi ra mặt, giải quyết cho hắn. Trưởng trấn cảm ơn, hôm nay cứ muốn mời hắn ăn cơm, vốn Thiếu Dương không muốn đi, xe này cũng tới tận cửa đón… Thiếu Dương, chụ thấy cậu cứ đi đi.”

Nông dân vốn chưa từng gặp trường hợp, nghe Thúy Vân nói như vậy, trong lòng càng thêm cảm thấy chấn động không thôi, ai cũng kinh ngạc hâm mộ không thôi nhìn Diệp Thiếu Dương lên xe.

Diệp Thiếu Dương xoay người lại, đối mặt Thúy Vân, vươn một tay: “Chị, đi lên!”

Thúy Vân ngây ra một phen, “Chị…”

“Cùng đi dự tiệc”

Thúy Vân mắt sáng lên, hỏi: “Thích hợp không?”

“Thích hợp, họ Thu nếu dám nói chứ không, tôi sẽ đi lật bàn của hắn.”

Hai gia đình nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói vô lễ đối với trưởng trấn của bọn họ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cụp đuôi, làm bộ chưa nghe thấy.

Thúy Vân bắt lấy cái tay Diệp Thiếu Dương vươn tới, ngồi xuống ở bên cạnh hắn, quay đầu hướng lão thái thái kia khoát tay áo, “Trương mụ, tôi đi đây.”

Xe người kéo bắt đầu chạy. Cái xe này lớn hơn xe kéo bình thường, kéo xe cần hai người, chạy còn rất nhanh.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Thúy Vân, cười nói: “Vui không?”

Thúy Vân biết hắn chỉ là cái gì, có chút xấu hổ cười cười nói: “Đều là vì cậu, tranh cho chị thể diện một lần.”