Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2002: Đông Hoàng Chung (2)




“Cô nói nó là Đông Hoàng Chung! ” Diệp Thiếu Dương hầu như hô lên.

Ở đây đều là cường giả, tại đều rất tốt, lại nói Diệp Thiếu Dương nói một tiếng này giọng rất lớn, toàn bộ mọi người nghe được. Chỉ một thoáng, toàn bộ mọi người đều giật mình.

Đông Hoàng Chung!

Bản mạng pháp khí của thượng cổ yêu hoàng Đông Hoàng Thái Nhất! Thế mà ngay tại trước mắt!

“Trách không được… Ta hiểu rồi!” Diệu Quang Tiên Tử thất thanh nói, “Chúng ta đã sớm phát hiện tháp sắt có vấn đề, nhưng vẫn không ngờ tới, Đông Hoàng Chung ngay trong tháp!”

Thật ra cũng không phải không nghĩ tới, lúc trước cũng có người từng thử đem tháp sắt mở ra, tìm tòi đến tột cùng, nhưng kim loại tầng ngoài tháp sắt, như là một loại vật cách điện pháp thuật, bất cứ pháp thuật nào tác dụng lên, đều là đá chìm biển lớn, hoàn toàn sẽ không sinh ra bất cứ phản ứng nào, lại vô cùng chắc chắn, không giới cũng không phải là nhân gian, cũng không có thuốc nổ các thứ, bởi vậy chưa thành công, về sau cũng bỏ cuộc.

Ai có thể ngờ được, thứ mở ra Đông Hoàng Chung cần là máu của Cửu Vĩ Thiên Hồ!

Nhưng mọi người lập tức cũng nghĩ ra: Cửu Vĩ Thiên Hồ là thiên tuyển chi yêu, nói là thiên tuyển, thật ra chính là Đông Hoàng Thái Nhất chọn. Cửu Vĩ Thiên Hồ là vạn yêu chi vương, trên danh nghĩa là nhân tuyển Đông Hoàng Thái Nhất chọn khống chế toàn bộ yêu giới, cô có thể mở ra được Đông Hoàng Chung, coi như là có tư cách. Nói cách khác, nếu ngay cả cô cũng không có tư cách

đạt được pháp khí Đông Hoàng Thái Nhất, trên đời cũng không có ai có cái tư cách này. Hiện tại toàn bộ mọi người quan tâm đều là, Đông Hoàng Chung này làm bản mạng pháp khí của Đông Hoàng Thái Nhất, rốt cuộc có lực lượng đáng sợ như thế nào?

“Đã quá muộn, đã quá muộn…” Tiểu Cửu sau khi đọc xong chí văn bên trên, lẩm bẩm.

“Có ý tứ gì?”

“Cái này thật sự là Đông Hoàng Chung, chú văn bên trên có thể cởi bỏ phong ấn của nó, chỉ có tôi có thể làm được, nhưng mà. Tôi sắp chết rồi, cần Đông Hoàng Chung lại có ích lợi gì?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Thân thể không có cách nào khôi phục sao?”

“Thân thể tối… Ở sau khi bị đâm thủng trái tim, đã chết, tôi chỉ là dùng hồn phách tạm thời khống chế thân thể mà thôi.” Tiểu Cửu đưa cho Diệp Thiếu Dương một nụ cười khổ, cũng chưa nói ra chân tướng tàn nhẫn, trong lòng cũng quyết định chủ ý, đem cơ duyên này đưa cho Diệp Thiếu Dương, vì thể xoay người, nhẹ nhàng ôm Diệp Thiếu Dương, miệng ở ngoài miệng Diệp Thiếu Dương ấn một cái.

Diệp Thiếu Dương không kháng cự, vừa muốn chủ động một chút, đột nhiên cảm thấy thân thể Tiểu Cửu run lên, một bóng hình xinh đẹp rời khỏi thân thể của cô, bay lên đỉnh Đông Hoàng Chung.

Là hồn phách của cô, cuộn mình ở đỉnh Đông Hoàng Chung, hướng Diệp Thiếu Dương mỉm cười.

“Cô làm gì!” Diệp Thiếu Dương lại có một tia dự cảm không rõ.

“Đông Hoàng Chung hiện thế, cần dùng máu của tôi gỡ bỏ phong ấn, cần lại là hồn lực của tôi… Thiếu Dương, Lý Hạo Nhiên lúc trước một chương đó, đã chấn động cách nứt nguyên thần của tôi, tôi dùng hồn lực của mình, vẫn miễn cưỡng bọc nguyên thần, cũng chỉ là vì không nỡ bỏ anh… Tôi đã nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Lấy hồn lực của ta bây giờ, nếu mở ra phong ấn, cũng sẽ lập tức hồn phi phách tán…”

Tiểu Cửu ngồi ngay ngắn ở đỉnh Đông Hoàng Chung, toàn thân phát ra một loại hào quang màu xanh lục âm u, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, đây là đang thiêu đốt hồn lực, lập tức phi thân nhảy lên đỉnh Đông Hoàng Chung, đứng ở trước mặt Tiểu Cửu, lại cái gì cũng không dám làm, sợ mình nếu mạnh mẽ ngăn cô mà nói, hồn phách của cô sẽ lập tức vỡ vụn, tăng tốc tiến trình hồn phi phách tán.

“Cô ngu ngốc, cô đang làm gì thế, lúc này cần cái gì Đông Hoàng Chung chứ, cô mau bỏ dở, tôi mang cô đi!” Diệp Thiếu Dương sốt ruột tới mức cả người run run, gầm rú lên khàn cả giọng.

“Không còn kịp rồi, Thiếu Dương, cho dù tôi từ bỏ, hồn lực của tôi cũng không duy trì được quá lâu, tôi đã mất đi tu vi… Một khi hồn lực hao hết, nguyên thần cũng sẽ tán đi.”

Diệp Thiếu Dương rơi lệ đầy mặt, lẩm bẩm: “Vậy cô còn tế luyện Đông Hoàng Chung này làm gì!”

“Không phải vì tôi, mà là vì anh.”

Tiểu Cửu vừa nói vừa thiêu đốt hồn lực, hóa thành hào quang màu xanh lục, xông vào trên phù văn bốn phía Đông Hoàng Chung, từng chút một mở ra phong ấn của Đông Hoàng Chung.

“Thiếu Dương, có thể ở trước khi chết làm một sự kiện cuối cùng cho anh, rất tốt.” Tiểu Cửu chưa rơi lệ, hiện tại toàn bộ hồn lực của cô đều dùng ở trên mở ra phong ấn, căn bản không có hồn lực dư thừa để mô phỏng khóc, hơn nữa, cô muốn lưu lại cho Diệp Thiếu Dương một bản thân tốt đẹp nhất, vì thế cố gắng mỉm cười.

Ở trong ý thức của cô lặp đi lặp lại chiếu lại từng cảnh một ở bên Diệp Thiếu Dương, từ lúc ban đầu ** Diệp Thiếu Dương bất thành, mình động phàm tâm. Đến Diệp Thiếu Dương vớ cứu mình, không tiếc liều mạng với Thông Huyền đạo nhân, một khắc đó, trái tim của cô đã cho nam nhân không tầm thường này…

Tiểu Cửu đột nhiên cười lên, nói với Diệp Thiếu Dương: “Còn nhớ rõ lân đó ở trong ảo giác không, thật ra, đó là tôi lần đầu tiên thi triển mị hoặc thuật, kết quả… Chưa thể mê hoặc anh lại khiến mình hoàn toàn lâm vào, thật sự là mất mặt quá…”

“Tiểu Cửu, cô. ”

“Thiếu Dương, tôi hoàn toàn không cứu được nữa.” Tiểu Cửu cắt ngang lời nói của hắn, “Đây là thời gian cuối cùng anh bầu bạn với tôi, anh cứ hảo hảo mà làm bạn bên tôi, được không?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương bị thương đến cực điểm, nhưng cũng biết đây là kết quả không thể vãn hồi, đành phải lẳng lặng ngồi ở đối diện cô bất động, nghe cô bình tĩnh nói tiếp.

“Ở Tây Vực, ngày nào đó tôi cùng anh uống say, sau đó anh ôm tôi ngủ, lúc ấy loại cảm giác đó là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi, tôi lúc ấy đã nghĩ, cho dù tương lai tôi nhất định chết, có một đoạn hồi ức tốt đẹp nhất như vậy, tôi cũng đáng.”

“Rất đáng tiếc anh mua cho tôi bộ quần áo đó, tôi bây giờ không có mặc…” Hồn lực của cô càng lúc càng yếu, bóng người trở nên trong suốt, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ. Diệp Thiếu Dương lẳng lặng ngồi ở trước mặt cô, ra sức chăm chú nhìn cô, muốn đem bộ dáng của cô gắt gao ghi nhớ ở đáy lòng.

Đột nhiên, mấy bóng người từ trong son dã hai bên thung lũng bắn tới, lao cực nhanh về phía Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu.

“Ngăn cản cô ta tể luyện Đông Hoàng Chung, toàn bộ mọi người cùng nhau, sửa lại mục tiêu, đoạt lại Đông Hoàng Chung!”

Là thanh âm Nữ Bạt.

Mấy chục bóng người đột nhiên đột kích đó, chính là Nữ Bạt cùng mấy chục phi cương tinh anh nhất dưới trưóng cô ta, cho dù là cương thi, bọn họ cũng cực kỳ mơ ước Đông Hoàng Chung loại thượng cổ thần khí này.

Lui một bước mà nói, cho dù bọn họ là cương thi, không thể khống chế bảo bối này, cũng nhất định phải đem nó cướp đi, tuyệt đối không thể để nó ở lại Không Giới, nếu không mặc kệ là ai đạt được và khống chế nó, tương lai đối với Thị tộc mà nói, đều là một tai hoạ ngầm thật lớn.

“Không thể để Thi tộc cướp đi Đông Hoàng Chung!!”

Trong các cường giả Không Giói bộc phát ra một tiếng kêu to, đoàn người phục hồi tinh thần lại, mỗi người đều hướng tới Đông Hoàng Chung bên này chạy vội đến.

Lý Hạo Nhiên tay cầm trường kiếm, vung trên không, hợp thành một kiếm trận, đón đầu Nữ Bạt.

Nữ Bạt cũng muốn một hơi phá tan phòng thủ của Lý Hạo Nhiên, kết quả bị đánh bật về, nhìn chằm chằm Lý Hạo Nhiên, nói: “Ta vẫn luôn cho rằng người là người trong truyền thuyết, lừa đời lấy tiếng, không ngờ mất đi một tay, còn lợi hại như vậy.”