Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1977: Linh Cốt Chi Toái (2)




Không đợi hắn hỏi ra miệng, Chanh Tử lập tức cho hắn đáp án xác định: “Đúng vậy, linh cốt và nguyên thần kết hợp cùng nhau, tổn hại một là tổn hại hết… Em bây giờ đã hủy đi linh cốt, đợi linh lực trong đó tiêu hao hầu như không còn, em… Cũng sẽ duyên thân cấu diệt. Lão đại, cả đời em chỉ làm cho anh một việc này, chỉ hy vọng có thể giúp anh chống đỡ tới lúc được cứu…”

Cái gì!!

“Đừng mà, đứa ngốc, em đang làm cái gì thế!!” Diệp Thiếu Dương gầm rú lên không thành tiếng, nhưng hắn không dám đi cắt ngang Chanh Tử làm phép. Chanh Tử nói không sai, bây giờ linh cốt đã bị cô đánh tan, nếu mình cắt ngang, sẽ chỉ tăng tốc Chanh Tử tử vong.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương trống rỗng, ngây ngốc nhìn Chanh Tử, hắn chưa từng nghĩ tới, chuyện như vậy sẽ xảy ra ở trên người mình.

“Lão đại, ở thời khắc cuối cùng này, em chỉ muốn nói với anh…” Chanh Tử cười thê lương, “Thật không ngờ, ở trong toàn bộ huynh đệ tỷ muội, em sẽ là người đi đầu tiên. Em thật sự… Rất không nỡ bỏ mọi người, lão đại. Em cũng không bỏ được anh, không bỏ được tiểu lang…”

Pháp lực ẩn chứa trong linh cốt, ở dưới áp lực to lớn của lưới linh lực đang không ngừng tan rã, đây là pháp lực của Ngư Huyền Cơ… Nhưng vào lúc này Diệp Thiếu Dương nhìn ra, thiêu đốt lại là sinh mệnh của Chanh Tử.

Bên ngoài trận tâm, cột cờ còn đang tiến lên, không ngừng cuồn cuộn quấy động, từng chút một vươn vào.

Trong mắt Diệp Thiếu Dương lại là cái gì cũng không có, hắn mở to hai mắt, si ngốc nhìn Chanh Tử, trong lòng không có bất cứ suy nghĩ nào nữa, trừ tuyệt vọng. Hắn cảm thấy tuyệt vọng thật sâu.

Chanh Tử ngay tại trước mắt mình, sắp chết vì mình, mà mình lại hoàn toàn bất lực, cái gì cũng không làm được, loại cảm giác vô lực này, khiến Diệp Thiếu Dương thống khổ đến cực điểm.

“Lão đại, anh không cần quá bị thương, thân là yêu phó, hy sinh vì chủ nhân là theo lý thường nên làm… Thanh Vân Tử gia gia nói câu kia nói rất hay, tụ tán đều là duyên, duyên hết chó cưỡng cầu… Lão đại, duyên phận chúng ta hết rồi.”

Duyên phận hết rồi…

Hai đầu gối Diệp Thiếu Dương mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

“Lão đại, anh nếu gặp được tiểu lang, nói cho hắn, em rất tiếc nuối không thể tiếp tục ở bên hắn… Bảo hắn nhớ kỹ em, không được tìm nữ nhân khác nữa, phải vĩnh viễn nhớ kỹ em mới được.”

Cũng sắp chết rồi, vẫn bá đạo như vậy. Trái tim Diệp Thiếu Dương đang nhỏ máu.

Không Giới, sông giáp ranh.

Thọc sâu đường bờ sông ngàn dặm, đã sớm biến thành chiến trường sinh tử: Tứ Sơn Thập Nhị Môn, thể lực phái ra trấn thủ ở chỗ này, gặp phải tập kích đến từ Linh Giới Thị tộc.

Đột nhiên, Thị tộc kết đội xuyên qua sông giáp ranh, hướng tới Không Giới xuất phát.

Chiến đấu sắp bùng nổ.

Toàn bộ người của mấy thế lực lớn đều phải người tới sơn môn cầu cứu, các vị ở đây mặc kệ là hòa thượng đạo sĩ hay là quỷ yêu, tạm thời dứt bỏ thiên kiến bè phái, cùng nhau đối kháng Thị tộc xâm nhập.

Lúc trước vì bố trí bẫy, Lê Sơn Lão Mẫu chỉ bí mật thông báo mấy đại môn phái, các pháp sư trấn thủ ở sông giáp ranh, căn bản không biết trong Tứ Sơn Thập Nhị Môn có không sai biệt lắm một nửa tinh anh môn phái, giờ phút này đều ở trên đỉnh Diệu Quang của Tinh Tú hải, hơn nữa mấy đại môn phái này, còn là thực lực hơi mạnh một chút trong Tứ Sơn Thập Nhị Môn.

Bọn họ tràn đầy tin tưởng chờ đợi viện quân, lại không biết, mấy đại môn phái còn lại cho dù tới hết, cũng không cách nào ngăn được đại quân Thi tộc xâm nhập.

Chiến đấu đã giằng co một đoạn thời gian, hai bên đều có kẻ chết và bị thương, Thị tộc đổ máu, đem toàn bộ sống giáp ranh nhuộm đỏ, tanh hôi vô cùng.

Một khe hở không gian lớn vô cùng, giống như một con cá màu đen khổng lồ dài vô cùng lơ lửng ở bên cạnh sông giáp ranh, chậm rãi di động góc độ, cương thi từ bên trong không ngừng nhảy ra, gia nhập chiến đấu.

“Viện binh nhanh nhất, khi nào đến?” Ở phía sau chiến trường, một lão hòa thượng lông mày dài hỏi một tăng binh bên người.

Lão là trưởng lão Thủy Nguyệt tự, Phong Cốc thiền sư, cảnh giới La Hán, là thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong liên quân trước mắt, gặp được loại biến cố này, chiến tranh cần một chỉ huy nắm giữ toàn bộ toàn cục, người phụ trách riêng của mấy đại tông môn ở đây, dựa theo thực lực và tư cách từng trải, tự nhiên mà vậy đề cử Phong Cốc thiền sư làm thủ lĩnh tạm thời, tiếp nhận lão điều khiển.

“Cách đây gần nhất là Viên Thông tự ta, một nén nhang trước ta đã phải người đi cầu viện, lúc này sợ là sắp đến rồi.” Thủ tọa Viên Thông tự La Hán đường Nhất Tâm thiền sư nói.

“Vậy thì tốt.” Phong Cốc thiền sư gật gật đầu, trong lòng cảm thấy một tia an tâm, phóng mắt nhìn chiến trường chém giết hỗn loạn, lông mày nhíu lại, âm thầm lẩm bẩm: “Thị tộc ở Linh Giới đã trầm mặc lâu như vậy, sao có thể đột nhiên tiến công Không Giới ta?”

Nhất Tâm thiền sư rất lạc quan đối với cục diện chiến đấu, cười nói:“Quá nửa là ở Linh Giới nghẹn lâu, chung quy phải tìm được chút việc.”

Phong Cốc thiền sự nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta thấy không phải, lúc trước Nữ Bạt và Hậu Khanh cùng nhau trở lại Linh Giới, tất nhiên bày mưu nghĩ kế, nếu không có một chút nắm chắc, sao có thể hy sinh vô ích tính mạng thủ hạ?”

Nhất Tâm thiền sư vẫn có chút không cho là đúng, xua tay nói: “Phong Cốc sư huynh lo lắng quá rồi, mặc dù bọn họ có mưu đồ, chúng ta chỉ cần chống đỡ một lát, chờ các cường giả Tứ Sơn Thập Nhị Môn chạy tới, cho dù là ba đại thi vương cùng nhau xuất hiện, cũng kiên quyết không kiếm được chỗ tốt gì cả.”

Phong Cốc thiền sư trầm ngâm không nói.

Về phần người khác, tâm tính đều không khác lắm với Nhất Tâm thiền sư: Tứ Sơn Thập Nhị Môn cho dù chỉ hơn phân nửa, chưởng giáo tông sư mấy đại môn phái đến mấy người, mặc kệ Thị tộc tiến công quy mô lớn bao nhiêu, cũng chỉ là uổng mạng mà thôi, không lật lên nổi sóng lớn gì.

Đột nhiên, ở trên chiến trường xuất hiện một khe hở không gian thật lớn hình dạng vòng xoáy, bên trong bắn ra ánh sáng mạnh chói mắt, mãnh liệt như ánh mặt trời giữa trưa, chiếu toàn bộ mọi người không mở được mắt, nhưng hào quang rất nhanh liền biến mất, mọi người mở to mắt nhìn, ánh sáng mạnh cùng vòng xoáy đều đã biến mất, giống như cái gì cũng chưa từng xuất hiện.

“Chuyện gì vậy?”

Mọi người nhìn nhau, không biết vừa rồi một khắc đó đã xảy ra chuyện gì

Phong Cốc thiền sư vừa muốn mở miệng, đột nhiên trong chiến trường truyền ra một đợt xôn xao, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy mặt trước nhất của chiến trường, hai bên vốn đang chém giết bỗng nhiên như thủy triều tách ra, khu vực to lớn ở giữa chỉ có một người, chậm rãi đi tới.

Các cương thi cùng thủ binh các đại môn phái Không Giới chung quanh, căn bản không phải tự nguyện tránh ra, nhìn kỹ, bọn họ hình như là bị một lực lượng vô hình bức lui.

“Người của Thị tộc?” Nhất Tâm thiện sự thất thanh hô lên, nhưng chuyện xảy ra sau đó lập tức phủ định phán đoán của hắn: mấy thủ lĩnh Thị tộc ý đồ tiếp cận người xa lạ đột nhiên xuất hiện này, kết quả lao tới gần hắn còn cách mười mấy mét, lập tức giống như bị một vách ngăn vô hình ngăn trở, không thể hướng phía trước nhúc nhích chút nào nữa, người của mình bên này cũng tương tự, không ai có thể tiếp cận hắn.

Hắn đi đến nơi nào, sinh linh phụ cận sẽ lập tức bị hướng hai bên bắn ra ngoài, nhưng người này chỉ là chậm rãi đi tới, chưa công kích bất luận kẻ nào.

Đám người Phong Cốc thiền sư nhìn nhau, bị một màn không thể tin này làm kinh ngạc ngây người.