Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1969: Viện Binh Âm Ty (2)




Đoàn người cùng nhau gật đầu.

Công tào suy nghĩ một phen, xoay người hướng các thủ hạ của mình nói: “Ta để Tiêu lang quân đi vào, các ngươi đừng ngăn trở, sau này trách nhiệm, một mình ta gánh vác!”

Mấy quỷ tốt nhìn nhìn nhau, một người nói: “Tổng binh nói đi đâu vậy, chúng ta cùng nhau gánh vác!”

“Không sai, cùng lắm thì cùng đi gác biên giới, cho dù đi vác bao cát cũng được!”

Đoàn người cùng nhau gật đầu.

Thái độ của công tác đối với Tiêu Dật Vân, đã không còn như lúc trước vì cản hắn đi ra cố ý giả vờ nịnh hót kia nữa, vỗ bả vai hắn nói: “Tiêu lang quân, cái này không riêng gì bởi vì người, cũng là vì thiếu nãi nãi, ta mang người đi lấy trì tiết, nhất định phải đem thiếu nãi mang về!”

Đoàn người cũng cùng nhau phụ họa theo, tỏ vẻ nếu không phải cần trấn thủ Bạch Hổ đường, cũng nhất định sẽ đi theo.

Tiêu Dật Vân nhìn các huynh đệ sớm chiều ở chung, ở sâu trong nội tâm dâng lên một đợt cảm

động. Công tào và Tiêu Dật Vân đi vào trong, đột nhiên một quỷ tốt tiến lên ngăn lại bọn họ. Công tào sửng sốt một phen, cả giận nói: “Lão Trương!!”

Lão Trương nói: “Đừng hiểu lầm, ta là nói, căn bản không dùng đến Thiên tử trì tiết, Tiêu lang quân, ngươi lấy trì tiết đi, dù sao trái với âm luật, dễ dàng dính vào miệng lưỡi người ta, ngươi cứ trực tiếp đi tìm lão Thu bọn họ, nói với bọn họ là đi cứu thiếu nãi nãi, ta cam đoan bọn họ không một ai dám nói không đi!”

Đám người công tào cũng gật đầu theo.

Đám người Thiên Tử điện này đều là bạn lâu năm, hiểu nhau, tuy là một nha môn quan trọng nhất của âm ty, trên thực tế cũng coi là một gia đình lớn, vốn đều là một đám hán tử, cả ngày cũng không có thú vui gì, từ khi thanh Tử đến, Thiên Tử điện đã xảy ra rất nhiều biến hóa.

Chanh Tử phi thường thích trêu chọc người ta, Thiên Tử điện từ trên xuống dưới đều từng bị cô trêu, tuy mọi người ở mặt ngoài đều đối với cô một bộ dáng tránh còn không kịp, thực tế ở sâu trong lòng lại phi thường thích.

Cuộc sống âm ty nghiêm túc, buồn tẻ, từ sau khi có thêm Chanh Tử hoàn toàn trở nên khác, mọi người đã quen vị thiếu nãi nãi này chạy tới chạy lui, lớn tiếng ồn ào, chỉ mọi người làm cái này làm cái kia, cũng quen cô sẽ làm một nồi bánh hoa quế to, chẳng phân biệt chức vị cao thấp, mỗi người đều tặng một miếng…

Công tào và Tiêu Dật Vân cùng đi tìm vệ đội Thiên Tử điện, đem tình huống nói ra, quả nhiên giống như lão | Trương nói, thành viên vệ đội vừa nghe nói Chanh Tử có nguy hiểm tính mạng, mỗi người đều xù lông, sôi sục

muốn đi cùng Tiêu Dật Vân.

Tiêu Dật Vận điểm một đám thực lực mạnh nhất, nhìn lướt qua một lần, nói: “Tuy mọi người đều là tự nguyện, nhưng ta vẫn phải nói một tiếng, đây là chuyện cá nhân ta, không phải hành động của Thiên Tử điện… Sau chuyện này, một mình ta không gánh được, mọi người đều sẽ bị xử phạt…”

“Đừng nói nữa, Tiêu lang quân, tiết kiệm thời gian, đem thiếu nãi cứu trở về trước mới là quan trọng!”

Một đám người đấy Tiêu Dật Vân đi ra ngoài, mới ra khỏi cửa, phía sau đột nhiên có người kêu chờ một chút, mọi người quay đầu nhìn lại, là văn thư Ni Hành bên người Thôi phủ quân.

Lòng Tiêu Dật Vân nhất thời chìm xuống nửa đoạn. Nỉ Hành là ở bên người Thôi phủ quân phụ trách khởi thảo sao chép, xem như nửa bí thư, thường xuyên ở bên người Thôi phủ quân, lúc này đột nhiên tới, Tiêu Dật Vân không cần nghĩ cũng biết, nhất định là việc của mình bại lộ, Thôi phủ quân phái tới.

Nỉ Hành chạy tới, hướng về phía đoàn người nói: “Phủ quân đại nhân có lệnh…”

Còn chưa dứt lời, đã bị một kim giáp quỷ võ sĩ ngắt lời: “Lão Nỉ, có ý chỉ gì, chờ chúng ta trở về lại truyền đi!”

Nếu nghe xong ý chỉ của Thổi phủ quân, lại vi phạm mà đi, cùng tiền trảm hậu tấu, sau khi trở về thỉnh tội, đó là hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa chỉ bằng uy vọng của Thôi phủ quân, những người ở dưới trướng hắn làm việc, bảo bọn họ vi phạm ý chỉ, trên tâm lý cũng không cách nào tiếp nhận.

“Đúng vậy, Nỉ văn thư, có ý chỉ gì, trở về lại truyền đi!”

Nỉ Hành trừng mắt nhìn bọn họ một cái, giành trước nói: “Ý chỉ của phủ quân đại nhân chỉ có một câu: cứu ra Chanh Tử phó đề hạt sứ, không cứu được nàng về, các ngươi cũng không cần trở lại!”

Tạm dừng một chút, Ni Hành nói tiếp: “Còn có một câu, là ta thông qua lời phủ quân đại nhân nói ngộ ra, mặc kệ đối thủ là ai.”

Mọi người chấn động, sau đó đồng thanh quát: “Lĩnh mệnh!”

Hốc mắt Tiêu Dật Vân đã ươn ướt.

Thanh Minh Giới, Tinh Tú hải.

Trên sơn đạo, một chiến tuyến thật dài, mấy môn phái lớn phái tới phục binh, cùng ác quỷ tử linh không đếm xuể Đạo Phong từ trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên thả ra vẫn đang tiến hành chém giết.

Chiến tuyến thành chân núi lan tràn mãi đến đỉnh núi.

Thực lực bình quân của đám ác quỷ này, so với những đệ tử kia kém xa, nhưng số lượng cực nhiều, ở dưới tình huống bản thân không ngừng bị giết giết, cũng giết không ít đệ tử thủ son. Tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, lan tràn mãi đến đỉnh núi.

Chiến đấu ở đỉnh núi vẫn đang tiếp tục. Cường giả tranh đấu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phân ra thắng bại.

Lê Sơn Lão Mẫu nghe dưới núi không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, trong lòng cảm thấy rung động gấp bội. Đã bao nhiêu năm, Không Giới vẫn luôn thái bình vô sự, bao nhiêu năm chưa từng xảy ra chiến đấu thể thảm kịch liệt như vậy…

“Đạo Phong, ta không thể giết người, uổng là Xiển giáo Kim Tiên!” Lê Sơn Lão Mẫu đối mặt Đạo Phong vẻ mặt gió nhẹ mây nhạt, lớn tiếng quát, thế công cũng càng thêm mãnh liệt hẳn lên.

“Tất cả cái này, đều là bởi người dựng lên.”

Đạo Phong nhìn bà ta, bình tĩnh nói: “Ngươi là Thanh Ngưu, nên theo ta đi ứng phó thiên kiếp, đây là mục đích ta ban đầu tìm người. Việc ước đầu, người ta cũng đều nói rồi, nếu diễn biến thành như vậy, tất cả do ngươi.”

Lê Sơn Lão Mẫu hừ một tiếng nói: “Ngươi là chuyển thể quỷ đồng, luôn mồm chống lại thiên kiếp, không sợ làm người ta nhạo báng?”

“Ta nói ta không phải quỷ đồng, người tin sao?”

Lê Sơn Lão Mẫu đáp lại bằng cười lạnh.

Đạo Phong cũng không giải thích gì nữa, hắn biết, mình đã sớm bị phán định thành chuyển thể quỷ đồng, tùy ý mình nói như thế nào, những người này đều sẽ không tin tưởng, huống hồ… Vì Thiếu Dương, hắn cũng không thể nói ra chân tướng

Diệu Quang Tiên Tử bảo mấy quan chủ dưới trướng tiếp nhận chiến đấu của mình, chặn Tiểu Cửu, bản thân lui đến một bên, thở hổn hển nói: “Đạo Phong, ngươi nếu chấp mê bất ngờ, ngươi sẽ tận mắt thấy sư đệ người Diệp Thiếu Dương chết ở trước mặt ngươi!”

Lập tức phi thân tới trước mắt trận bị kích hoạt, vung hai tay, tăng tốc song ngư đồ xoay tròn.

Từ trên đỉnh núi không nhìn thấy tình huống dưới núi, nhưng có thể nghe thấy tiếng kêu của Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử, tuy còn chưa tính là kêu thảm thiết, nhưng cũng biểu hiện ra thống khổ rất lớn.

“Thiếu Dương…” Nhuế Lãnh Ngọc nghiến răng một cái, rời khỏi đối thủ, xoay người hướng trên sơn đạo chạy vội. Thực lực cô cũng không yếu, nhưng so sánh với các đối thủ cường đại trên đỉnh núi, thật sự có chút lực bất tòng tâm, không thể khống chế chiến cuộc, cô càng thêm quan tâm là sự an toàn của Diệp Thiếu Dương.

“Toàn bộ mọi người, hương ta bên này tới gần, tránh cho bọn hắn phá hoại mắt trận!”

Diệu Quang Tiên Tử nói xong câu đó, vài vị Xiển giáo Kim Tiên cùng phật tông đại năng vừa đánh vừa lui, xúm lại ở phía trước mắt trận, hình thành một phòng ngự không thể phá vỡ.

Duy nhất ngoại lệ, là Tứ Bảo và Thiên Nguyệt thiền sư, hai người này càng đánh càng xa, đến bên cạnh vách núi.