Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1897: Chủ Mẫu Giá Lâm (2)




Diệp Thiếu Dương lộ ra một cái vẻ mặt dở khóc dở cười, “Phẫn nộ còn chia ra cái gì tình huynh đệ tình nam nữ?”

“Loại cảm giác đó là không lừa được người.” Lâm Tam Sinh nhìn hắn lắc lắc đầu, “Thiếu Dương, ngươi rất nguy hiểm.”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói, lẩm bẩm: “Vẫn ổn cả, cô ấy dù sao cũng là môn nhân của ta, hơn nữa cô ấy là yêu, ta là người…”

Lâm Tam Sinh ngắt lời hắn: “Bản thân người cảm thấy, cái này quan trọng sao?”

“Cái này… Hình như quả thật không quá quan trọng.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Lâm Tam Sinh lộ ra một nụ cười người từng trải, nói: “Cửu Vĩ Thiên Hồ, tuyệt thế hồng nhan, cao cao tại thượng quan sát thương binh, lại lấy người làm chủ, đối với người chấp nhất như vậy, người nếu không thích cô ấy thì không bình thường.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu, “Phân tích thấu triệt như vậy làm gì, ta cũng là người sắp kết hôn rồi.”

Lâm Tam Sinh nói: “Kết hôn rất tốt, bên cạnh người nếu có bà vợ luôn đi theo, người sẽ thành thật

hơn rất nhiều, Lãnh Ngọc chính là quá bỏ bê ngươi.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, gõ Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi là quân sự đó, đối với cảm tình nam nữ, nhìn thấu triệt như vậy làm gì!”

Lâm Tam Sinh nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Đúng vậy, nhìn thấu triệt như vậy làm gì chứ, đã như vậy rồi, sáu trăm năm, cho dù hối hận cũng không còn kịp.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Trừ phi người có thể trở về quá khứ, thay đổi lịch sử.”

Lâm Tam Sinh mới đầu không coi là thật, sau đó suy nghĩ một phen, chợt tim đập nhanh một trận, triển khai tưởng tượng…

Tiểu Mã và Tứ Bảo là không lâu sau trở về, hai người “cùng nhau đi quán net chơi mấy giờ, Tứ Bảo vẻ mặt xanh xao, hai mắt biến thành màu đen, sau khi trở về lập tức tìm Diệp Thiếu Dương đòi lá ngải khô hun mặt, xả xui.

Tiểu Mã lại đắc ý, hô to đã nghiền, nói lời từ biệt với Diệp Thiếu Dương.

“Tiểu Mã, cậu có muốn lưu lại?” Diệp Thiếu Dương cố lấy dũng khí đột nhiên hỏi. Lúc trước Tiểu Mã trường kỳ ở Quỷ Vực, tuy nhớ cậu ta, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, tựa như cũng đã quen chuyện này, nhưng lúc trước cùng nhau xông pha Lê son, cùng nhau chiến đấu, thẳng đến về sau một số biểu hiện của Tiểu Mã, loại ăn ý trình độ đó, khiến Diệp Thiếu Dương đối với cậu ta lại có chút không nỡ bỏ được.

Ánh mắt Tiểu Mã chớp động, hỏi: “Ở lại nơi nào?”

“Tùy tiện cậu. Tôi có thể ở Âm Dương ti kiếm cái chức vị cho cậu, cậu nán lại âm ty, hoặc là có thể giống quân sự, thường xuyên lên tìm tôi.”

Tiểu Mã nhìn hắn, sau đó cười lắc lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cậu không muốn?”

Tiểu Mã cúi đầu, do dự một lúc lâu, nói: “Tiểu Diệp Tử, tôi trước kia từng làm tổn thương cậu, tôi rất tự trách, ở sau khi được Đạo Phong cứu, tôi nghĩ thẹn với cậu, vĩnh viễn cũng không tới gặp cậu, nhưng mà vẫn nhịn không được… Bởi vì với cậu, hòa thượng, Quách lão… cùng một chỗ với các người tôi thật sự rất vui vẻ, tôi cũng rất muốn ở lại nhân gian, nhưng tôi đã chết, hơn nữa toái hồn trọng sinh, ngay cả trên sổ sinh tử 80% cũng không có tên của tôi…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không phải vấn đề, tôi có thể bảo Chanh Tử đi tìm Thôi phủ quân, cũng không phải không có khả năng.”

Tiểu Mã cười cười, “Thiếu Dương, tuy tôi rất không có tiền đồ nhỉ, nhưng làm người phải biết ơn, là Đạo Phong cứu sống tôi, hơn nữa truyền thụ tôi pháp môn luyện khí, Phong Chi Cốc hiện tại thiếu người, tôi không thể bỏ đi… Nhưng nếu cậu tìm tôi hỗ trợ, tôi vẫn sẽ đến bất cứ lúc nào.”

Diệp Thiếu Dương cười gật gật đầu.

Tiểu Mã nhìn Tứ Bảo một cái, âm hiểm cười nói: “Buổi sáng chơi thật high Demacia (tên 1 khu vực trong game). Tôi về sau nhàm chán sẽ đi lên tìm hòa thượng chơi!”

“Móa, cậu tới tìm nữa tôi thu cậu đó!”

“Cậu không cho tôi tìm cậu, hắc hắc, tôi liền đi tìm Tiểu Văn nhà cậu, nhập vào cô ấy càng dễ dàng hơn, hơn nữa tôi còn chưa từng làm nữ nhân đâu, thật muốn thể nghiệm một lần.”

Tứ Bảo mắng hắn khốn kiếp, bảo hắn cút mau.

Tiểu Mã chào, phá vỡ hư không, chui vào Quỷ Vực.

Tứ Bảo bị Tiểu Mã nhập vào mấy giờ, tương đương bản thân cũng chơi game mấy giờ, vốn cả đêm không ngủ hắn một không chịu nổi, nằm xuống ngủ ngay. Lâm Tam Sinh tiếp tục ra ngoài đi dạo.

Diệp Thiếu Dương nằm tựa ở trên sô pha, nghĩ lúc trước đối thoại với Lâm Tam Sinh, tâm tình phức tạp không tĩnh tâm được.

Di động vang lên, Diệp Thiếu Dương vội vàng cầm lên, vừa thấy tên là Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức ngồi dậy tiếp nghe.

“Anh vì sao không ở trong nhà?” Nhuế Lãnh Ngọc mở đầu chính là một câu này.

Nhà?

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, chợt hiểu ý, kinh ngạc nói: “Em đã đến Thạch Thành?”

“Em ở trong nhà anh!”

“ẶC… Anh ở khách sạn Kim Hoàng Cung, anh lập tức đi đón em!”

“Anh lại không có xe, em tự qua đó vậy.”

Nửa giờ sau, Diệp Thiếu Dương ở ngoài cửa đại sảnh lầu một khách sạn đón được Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhìn Nhuế Lãnh Ngọc từ trên xe taxi đi xuống, một bộ quần áo màu đen, trên mặt đeo kính râm cỡ lớn, hình tượng khí chất này, hoàn toàn không thua bất cứ nữ ngôi sao nào, trong lòng thực sự kinh diễm một phen.

“Ngây ra cái gì, còn chưa giúp em cầm hành lý.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng đi qua, giúp cô đem hành lý chuyển xuống xe, buồn bực nói: “Em không phải về nhà trước sao, hành lý vì sao không để ở nhà?

“Anh lại không ở nhà, phương diện này đều là đồ dùng tùy thân, đương nhiên phải mang theo.”

Diệp Thiếu Dương giúp cô xách rương, vào thang máy, vừa tới tầng lầu, cửa thang máy vừa mở ra, Nhuế Lãnh Ngọc thấy Tứ Bảo, Lâm Tam Sinh, Trường Tiểu Nhị và Diệp Tiểu Manh, Qua Qua… Mã Thừa thể mà cũng có mặt, mọi người đều đang cười nhìn cô.

“Chị dâu!” Qua Qua phi thân lao về phía Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc đón được nó, có chút ngây ra nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương lại nhìn nhìn mọi người, “Sao bày trận thế này?”

“A, không có gì, mọi người chỉ là muốn hoan nghênh em một lần.”

Trước đó nhận được điện thoại của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương nghĩ Nhuế Lãnh Ngọc nếu tới đây, phải có chỗ ở, vì thế gọi điện thoại cho Mã Thừa.

Phòng một tầng này của Diêu Mộng Khiết đều bị dọn ra, phòng tự nhiên là có, vì thế Mã Thừa bảo người ta an bài một phen, vừa lúc mình ban ngày cũng ở khách sạn, nghe nói Nhuế Lãnh Ngọc sắp tới, hướng tới thể diện của Diệp Thiếu Dương, cảm thấy cần tỏ vẻ một phen tình chủ nhà, tới nghênh đón một chút, người khác đương nhiên cũng nghĩ tương tự.

Nhuế Lãnh Ngọc hưởng mọi người cười cười, ở trên mặt Qua Qua véo một cái, đặt trên vai, nói: “Người một nhà thì đừng khách khí, mọi người đã lâu không gặp.”

Buổi tối Mã Thừa an bài, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó Diệp Thiếu Dương đưa Nhuế Lãnh Ngọc trở về phòng, đem tình huống gần đây nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi nghe xong, một lúc lâu nói không ra lời, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Cho nên hiện tại anh liền vừa bảo hộ Diêu Mộng Khiết, vừa chờ tin tức của Đạo Phong bên kia?

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

“Đạo Phong nếu như đi tìm Lê son lão mẫu đơn đầu, anh khẳng định cũng muốn đi hỗ trợ chứ?”

“Vậy anh khẳng định phải có mặt, nói là đơn đầu, nhỡ đầu xuất hiện chút tình huống gì khác, anh có mặt cũng có thể giúp một tay.

Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này em không nói cái gì nữa, cái gọi là thiên kiếp gì đó của các anh, em hoàn toàn xa lạ, nhưng đến lúc đó anh muốn đi, em khẳng định cũng sẽ đi theo. Về phần bên này cái gì quỷ hút máu… Anh xác định đối thủ là một tên vương giả quỷ hút máu cùng quỷ hút máu thân vương?”