Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1886: Đánh Bất Ngờ (2)




Không đợi hắn nói xong, Mỹ Hoa lập tức phục hồi tinh thần lại, nói: “Ngươi là nói, thông qua hồn ấn để cảm giác vị trí?”

Tiểu Cửu lập tức tiếp nhận đề tài, “Vô dụng, Lê Sơn lão mẫu không phải ngu ngốc, bà ta nhất định sẽ sử dụng một ít cấm chế đối với thân thể Diệp Thiếu Dương, nếu ta đoán không sai, loại cấm chế này nhất định là ngăn cách tất cả liên hệ của thân thể hắn với bên ngoài, bao gồm cương khí cùng cảm giác lực, đều không thể thi triển.”

Lâm Tam Sinh nói: “Cho nên, ta trước đó chưa từng nghĩ tới kế hoạch này, nhưng cho dù thân thể mất đi liên hệ với bên ngoài, nếu có thông linh pháp khí, vẫn có thể liên hệ lẫn nhau chứ.”

Đạo Phong vừa nghe lời này, mắt sáng ngời, nói: “Ngươi là nói các pháp khí hắn mang theo trên người, để ta thông qua cảm giác linh lực của pháp khí, đến xác định vị trí của hắn?”

“Linh lực của những pháp khí này, tám phần cũng bị phong ấn rồi.” Lâm Tam Sinh nói, “Tồn tại hiển nhiên như vậy, Lê sơn lão mẫu không thể không phát giác được.”

Chanh Tử nghe đến đó, có chút khó chịu, hướng Lâm Tam Sinh căm giận nói: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không đúng, người nói chuyện ẩn dụ cái gì, có cái gì người cứ nói đi!”

“Ta không phải đang chậm rãi phân tích sao, tuy pháp khí bị phong ấn, nhưng… Đạo Phong, để ta xem tay người chút.”

Đạo Phong do dự một phen, hắn trước nay là kẻ không thích nghe người ta bài bố, nhưng vì Diệp Thiếu Dương, vẫn phối hợp nâng lên tay trái.

Lâm Tam Sinh nhìn trên ngón tay út của hắn đeo một cái nhẫn Tuyết Hoa Mã Não, nói: “Tác dụng của cái nhẫn này, ta từng nghe Quách lão nói, hắn đặt làm một lô cho ngươi, sau đó người cũng đã tặng Thiếu Dương một chiếc…”

Trong lòng Đạo Phong hơi kinh ngạc, bừng tỉnh đại ngộ.

Nhẫn Tuyết Hoa Mã Não, là tác phẩm đỉnh phong nhà phát minh lão Quách đắc ý, hai người đeo nhẫn, chỉ cần tâm niệm khẽ động, kích hoạt nhẫn, chỉ cần ở trong cùng thời không, đều có thể cảm giác được đối phương tồn tại, nếu cách nhau không vượt qua năm trăm mét, cho dù không nhìn thấy, cũng có thể định vị chuẩn xác được vị trí của đối phương, bởi vì là vật ngoài thân, tiết kiệm thời gian hơn nhiều so với dùng thần thức đi cảm giác, phi thường dễ dàng phối hợp hành động.

Tổng cộng có bảy cái nhẫn, Đạo Phong phân biệt đưa cho Dương Cung Tử Tiểu Mã, Nhạc Hằng cùng Tôn Ánh Nguyệt, dựa vào loại phối hợp ăn ý này, ở Quỷ Vực lật đổ không ít thế lực, hai người đầu lĩnh trong mười hai môn đồ dưới trướng hắn cũng đều được chia một cái, về sau một người đã chết, Đạo Phong đem nhẫn thu hồi, thời điểm một lần đến dương gian giao cho Diệp Thiếu Dương bổn ý là nhỡ đâu gặp tình huống cực đoan, khi gã đi Phong Chi Cốc không tìm thấy mình, có thể dựa vào cái nhẫn này, tìm được hắn hoặc là đám người Dương Cung Tử.

Thật ra chủ yếu nhất vẫn là ý nghĩa tượng trưng.

Lâm Tam Sinh biết chuyện Diệp Thiếu Dương có nhẫn Tuyết Hoa Mã Não, bởi vì bình thường không dùng đến, Diệp Thiếu Dương không đeo trên tay, nhưng bởi vì đồ vật trân quý, vẫn luôn đặt ở trên người.

“Cái nhẫn này của hắn, bình thường không dùng đến, hẳn là sẽ không để ở trong đai lưng với ba lô, mà là đặt ở bên người. Lê sơn lão mẫu không có khả năng biết có thứ này tồn tại, đến lúc đó chúng ta xông vào Lê sơn, người có thể dùng nó để liên lạc với Thiếu Dương, lập tức có thể xác định vị trí của hắn.”

Đạo Phong nghe xong kế hoạch của hắn, cũng đã thấy được hy vọng, nói: “Không sai, trong năm trăm mét, vị trí là có thể xác định.”

Tứ Bảo nói: “Lê sơn lớn như vậy, năm trăm mét đủ sao?”

“Tuyệt đối đủ.” Lâm Tam Sinh nói, “Lê sơn tuy lớn, nhưng Thiếu Dương nhất định sẽ bị giam giữ ở vị trí trung tâm nhất của đỉnh núi, thứ nhất thuận tiện tầng tầng canh gác, thứ hai nhỡ đầu gặp chuyện, Lê sơn lão mẫu có thể mau chóng đến ứng phó.”

Mọi người nghe xong phen phân tích này của hắn, cũng bị thuyết phục không thôi.

Tiểu Mã nói: “Cho nên chúng ta cần phải làm là xông lên đỉnh núi, sau khi cảm giác được vị trí của Thiếu Dương, lập tức đến cứu cậu ấy ra.” Sau đó vỗ đùi, “Biện pháp này hay, quân sự ta ai cũng không phục, chỉ phục ngươi!”

Đoàn người cũng đều ném tới ánh mắt tán thưởng đối với Lâm Tam Sinh Tiểu Cửu cảm khái nói: “Trách không được Thiếu Dương ở dưới loại cục diện đó, còn năm lần bảy lượt nhắc nhở ta, nhất định phải tìm người bày mưu tính kế.”

Lâm Tam Sinh xứng đáng với hai chữ “quân sự”.

Lâm Tam Sinh nhún vai, “Đừng vội khen ta, chúng ta mau mau chế định kế hoạch, đi nghĩ cách cứu viện Thiếu Dương!”

Tiểu Mã nói: “Ta bây giờ về Phong Chi Cốc, gọi các huynh đệ cùng nhau qua đây!”

Đám người Chanh Tử cũng muốn đi về tìm người.

Lâm Tam Sinh lập tức đem mấy người bọn họ đều ngăn lại, “Các ngươi đi gọi người làm gì, chúng ta là đánh lén, không phải muốn đi khai chiến với Lê sơn!”

Chanh Tử nói: “Có gì khác nhau?”

“Thứ nhất, nhiều người như vậy cùng đi, phi thường dễ dàng bại lộ mục tiêu, không hợp với đánh lén, thứ hai… Thực lực đoàn người so le không đồng đều, cho dù cứu ra Thiếu Dương, nhỡ đâu bị Lê sơn lão mẫu bắt lấy một trong số chúng ta, tình huống không phải vẫn tương tự? Chẳng lẽ người khác sẽ vứt bỏ người này không đi cứu hay sao?”

Nói một phen khiến đoàn người á khẩu không trả lời được. Mặc kệ là mấy nhân vật chủ yếu của m Dương ti hay là Phong Chi Cốc, đoàn người cùng một chỗ là một chỉnh thể, Diệp Thiếu Dương tất nhiên là quan trọng nhất, nhưng nếu là bất cứ một ai trong đó gặp nạn, người còn lại cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu không cho dù bản thân Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không đáp ứng.

Lâm Tam Sinh nói: “Cho nên lần này hành động, càng ít người càng tốt, thực lực nhất định phải mạnh, tiêu chuẩn là… Ít nhất tuyệt không thể kém Lê sơn lão mẫu quá nhiều, như vậy cho dù nhỡ đâu đối đầu, cũng sẽ không bị bà ta bắt được.”

Mọi người nhìn quanh lẫn nhau, cuối cùng ánh mắt tập trung ở trên người Đạo Phong và Tiểu Cửu. Dựa theo tiêu chuẩn của Lâm Tam Sinh, nơi này đúng quy cách nhất chính là hai vị này.

Lâm Tam Sinh nói: “Người còn lại đều quên đi, hai người Đạo Phong, Tiểu Cửu là được, một người trụ Lê sơn lão mẫu, một người đi cứu Thiếu Dương.”

Tiểu Mã nhấc tay nói: “Ta cũng đi, ta đánh là đánh không lại lão bà kia, nhưng ta cũng có nhẫn Tuyết Hoa Mã Não, nhỡ đâu hai người bọn họ bị người ta cầm chân, ta nói không chừng cũng có thể đi cứu người.”

Lâm Tam Sinh gật đầu đồng ý

Đạo Phong nói: “Ba người chúng ta không đủ, ta đi gọi thêm vài người.”

Lâm Tam Sinh nói: “Trước đó không phải đã nói sao, nhiều người vô dụng.”

“Ta tự nhiên đi tìm người hữu dụng” Đạo Phong nói xong, lập tức phá vỡ hư không, tiến vào Quỷ Vực, đoàn người yên lặng chờ đợi.

Lâm Tam Sinh nhớ tới cái gì, chắp tay hỏi Tiểu Cửu: “Ngươi hiện tại tu vi khôi phục mấy thành rồi?”

“Gần bảy thành, không phải đối thủ của Lê sơn lão mẫu, nhưng có thể chống đỡ một đoạn thời gian!”

Chờ đợi không bao lâu, trong phòng xé ra một khe hở không gian, Đạo Phong đi ra trước, một người theo sát sau, làm mắt người ta sáng ngời: là Dương Cung Tử, không mặc bộ áo bào trắng trước đây nữa, mà là mặc một cái váy dài bách hoa, tóc quấn lên cao cao, trên mặt đeo một tầng mặt nạ sa mỏng, tuyệt thế dung nhan như ẩn như hiện.

“Cung Tử tỷ tỷ!” Chanh Tử lập tức tiến lên ôm chặt cánh tay của cô, “Tỷ tỷ cũng đến đây!”

“Thiếu Dương có nguy hiểm, ta tự nhiên cũng cần đến.”

Dương Cung Tử đột nhiên phát hiện có người nhìn cô, quay đầu nhìn lại, là Tiểu Cửu, cô và Tiểu Cửu trước đó cũng từng gặp ở trong nhà Diệp Thiếu Dương, nhưng lúc ấy cũng chưa nhìn kỹ.