Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1844: Quỷ Hút Máu (2)




“Đệ ngu ngốc à, Từ công là thân phận gì, hắn có thể mở mồm khẩn cầu người đi làm việc nhỏ này,

nói rõ hắn rất để ý nữ đồ đệ kia, nữ đồ đệ này của hắn nói như thế nào cũng là ta chọn, hôm nay | lại giúp giải quyết tên giáo viên cặn bã quấy rầy cô ấy, đây là nhân tình lớn bao nhiêu chứ, có thể khiến Từ công nợ nhân tình, đây chẳng phải là mục đích chúng ta nịnh nọt sao?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng thấy đúng. Lão Quách cũng không chậm trễ, lập tức lập tức lái xe mang theo Diệp Thiếu Dương tới học viện mỹ thuật, sau đó tự mình xuống xe, đến hỏi thăm, nửa giờ sau trở về nói cho Diệp Thiếu Dương, đã dựa theo cái tên Từ Văn Trường cho, thăm dò được văn phòng của tên giáo viên cặn bã kia, hơn nữa hắn hình như ngay tại trong văn phòng.

Hai người cùng nhau, tới ngoài cửa văn phòng, cũng khéo, cửa phòng vừa lúc mở ra, hai cô nương đi ra, trong đó một cô nương nhìn thấy lão Quách, lập tức nói: “Quách tiên sinh, là ông!”

“Khụ khụ, là tôi là tôi, chào trò Chu.”

Cô nương hồ nghi nhìn hắn, nói: “Quách tiên sinh ông ở đây làm gì?

“Cái này… Tôi là tới tìm cô mua tranh, lúc trước cô vẽ những cái đó, lượng bán đều rất tốt, tôi một bức lại cho cô nhiều thêm một ngàn tệ, cô trở về vẽ thêm cho tôi hai bức đi.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu, cô nương trước mắt này chính là Chu Nhã Mộng, chăm chú nhìn lại, bộ dáng rất thanh tú, chưa nói tới xinh đẹp bao nhiêu, nhưng nhìn còn có chút cảm giác mong manh, làm người ta nhịn không được muốn thương tiếc.

Chu Nhã Mộng nhìn lão Quách, nói: “Quách tiên sinh, có thể hay không nói cho tôi biết, ông đem

| tranh của tôi đều bán cho ai?” 4ộệ Bán tranh… Đương nhiên là ai mua thì cho người đó, làm sao chỉ bán cho một người chứ.”

Chu Nhã Mộng cắn môi, suy nghĩ một phen nói: “Trong đó có hay không một lão tiên sinh, không phải quá già, phong độ nhẹ nhàng giống tiên sinh dạy học.”

Lão Quách ho khan hai tiếng, làm bộ như suy nghĩ một phen, nói: “Hình như là có một người, hắn rất thích tranh của cô, đã mua vài bức.”

Chu Nhã Mộng vừa nghe lời này, hai mắt lập tức sáng ngời, hỏi: “Ông có phương thức liên hệ ông ấy không?”

“Cái này… Quả thật không có, trở về tôi giúp cô thử liên hệ một phen đi. Đi, chúng ta đi xuống.

Lão Quách kéo Diệp Thiếu Dương, cùng nhau xuống lầu, ở dưới lầu lại cùng Chu Nhã Mộng hàn huyên vài câu, bảo cô về nhanh chóng vẽ tranh vân vân, chờ cô đi xa, lão Quách và Diệp Thiếu Dương lại một lần nữa lên lầu, gõ vang của văn phòng.

Một nam tử hơn ba mươi tuổi đeo kính, hồ nghi nhìn bọn họ, không biết có phải vào trước là chủ hay không, Diệp Thiếu1Dương cảm giác bề ngoài thằng cha này đã có chút đáng khinh.

“Thầy Trần Văn Đạo?” Lão Quách hỏi.

“Các người là ai?” Trần Văn Đạo cau mày, thái độ không quá hữu hảo.

Lão Quách chen vào, Diệp Thiếu Dương cũng đi theo, trở tay đem cửa đóng lại, lão Quách vỗ bả vai thầy Trần, nói: “Nói thẳng với cậu đi, cậu gần đây có phải đùa giỡn sinh viên nào đó của cậu hay không?”

Thầy Trần chấn động, “Các người là người nhà Chu Nhã Mộng?” Sau đó phát hiện nói lỡ, sửa lời, “Không thể

nào.”

“Cậu không thành thật nha.” Lão Quách xắn tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười hung dữ.

Thầy Trần cuống quít lui về phía sau, “Các người muốn làm gì, tôi báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát báo cảnh sát, báo mau lên!”

Thầy Trần ngẩn ra, thái độ lập tức mềm nhũn. Hắn làm chuyện đuối lý, trong lòng rõ ràng, cho dù đối phương không có chứng cớ, chuyện này một khi ồn ào ra ngoài, mặc kệ thật hay giả, thanh danh mình cũng xong rồi. Lập tức hít sâu một hơi, nặn ra một cái mặt cười, hướng hai5người nói: “Hai vị ngồi xuống nói đi.”

Lão Quách ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương đứng phía sau hắn.

Thầy Trần vừa đưa thuốc lá vừa pha trà, hướng lão Quách hỏi thăm thân phận.

“Bọn tôi là nhận người lớn nhà cô ấy ủy thác đến, tới đây tham thảo với câu chuyện này.”

Thầy Trần lau mồ hôi, buông hai tay nói: “Tôi đối với Chu Nhã Mộng. Thật sự không có gì, tôi là rất thích đứa nhỏ này, cho nên quan tâm nhiều một chút, ừm… Tôi là có vợ rồi, vợ tôi còn đang mang thai, tôi sao có khả năng…”

“Cho nên cậu chính là gã đàn ông tồi.” Lão Quách cười lạnh, “Cậu cũng đừng che dấu nữa, chúng tôi đã có thể tìm tới nơi này, khẳng định là có nắm chắc rồi, cậu nếu tiếp tục giả bộ, vậy không phải nói chuyện nữa.”

Thầy Trần đánh giá hắn, nói: “Các anh muốn làm sao bây giờ.”

“Không thể nào cả, chính là đến nói cho cậu một tiếng, muốn cậu về sau không quấn quít lấy cô ấy nữa là được rồi.”

Thầy Trần giật mình, tựa như không ngờ bọn họ dễ nói chuyện nhưzvậy, dù sao vẫn là người thuê tới, lập tức sảng khoái đáp ứng: “Cái này dễ, không có vấn đề.”

“Nhưng cậu cũng không thể làm khó cô ấy.”

“Tôi cam đoan sẽ không! Cái này xin hai vị yên tâm.”

Lão Quách nói: “Không yên tâm được, cậu là giáo viên, cậu đâm sau lưng cô ấy một phát, ai cũng không biết.”

“Vậy… Các anh muốn thế nào?

Lão Quách lấy ra di động, mở ra công năng ghi âm, nói: “Đem tình huống cậu từng quấy rầy Chu Nhã Mộng, nói hết ra. Cậu yên tâm, tôi không dùng để khống chế cậu, cũng sẽ không công bố ra ngoài, chỉ là giữ chứng cớ, nhỡ đầu cậu tương lai không thành thật, cái này ít nhất có thể khiến cậu thân bại danh liệt.”

Bốn chữ “thân bại danh liệt” làm trong lòng thầy Trần căng thẳng, lắc đầu nói: “Cái này tuyệt đối không được, tôi không thể lưu lại thứ này.”

Lão Quách mỉm cười nhìn hắn.

Thầy Trần nói: “Các anh cho dù báo cảnh sát, tôi cũng sẽ không lưu lại thứ này.” Nói đến đây có ý cười một cái, thêm can đảm cho bản thân.3“Các anh bây giờ có chứng cớ gì tôi quấy rầy cô ấy? Tôi là chủ nhiệm phòng giáo dục, các anh đừng ép tôi.”

“Ép cậu thì thế nào?”

Thầy Trần nhún nhún vai, “Tôi sẽ khiến Chu Nhã Mộng không ở lại được.”

Lão Quách thở dài, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta nói như thế nào nhỉ, ta đã nói thằng cha này không thành thật nhỉ, ta bảo để tìm đồ đệ của đệ, một cuộc điện thoại tới đem hắn khai trừ rồi, chẳng phải bớt việc, được rồi đệ tới đi.”

Diệp Thiếu Dương hướng tới thầy Trần đi qua.

“Cậu, cậu muốn làm gì!” Thầy Trần lui lại, móc di động ra.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ép người về phía trước, ở trên vai hắn chộp một cái, trực tiếp đem hồn phách kéo ra, mờ mịt đứng ở trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương trước dùng linh phụ bịt mồm hắn, sau đó từ trong ba lô lấy ra một cành gỗ đào, hưóng hồn phách bắt đầu quật, đánh hắn cả người run rẩy, sau đó cảm giác không sai biệt lắm, đem hồn phách nhét về trong thân thể.

Thầy Trần cảm giác cả người5như nhũn ra, ngã xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn Diệp Thiếu Dương, đối với tình huống vừa rồi, hắn tuy mắt thấy, nhưng hoàn toàn không biết đó là chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ rõ đau đớn khó chịu.

“Cậu… Cậu đã làm gì đối với tôi?” Thầy Trần run rẩy nói.

“Muốn thể nghiệm một lần nữa sao?”

Thầy Trần liên tục lắc đầu, loại thống khổ đó, đối với hắn một giáo viên yếu ớt mà nói, thật sự có chút không thể thừa nhận.

“Được, nói đi.” Lão Quách đi lên, đưa di động qua.

Thầy Trần bắt đầu do dự.

Diệp Thiếu Dương vươn tay, đặt lên trên vai hắn, lần này không rút hồn, trực tiếp phóng thích cương khí tiến vào trong cơ thể, hướng hồn phách của hắn gây một chút áp lực, thầy Trần đau đến mức cả người run run.