Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1675: Đế Thích Thiên




Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ chưa từng chú ý những thứ này, cho rằng những thứ này đều là không tồn tại, từ khi gặp được A Tu La vương tử, mới biết được thì ra A Tu La tộc thật sự tồn tại. Sau đó nghĩ đến, A Tu La đã tồn tại, như vậy Đế Thích Thiên tám phần cũng tồn tại.

“Đế Thích Thiên?” Tôn giáo sư nhíu mày, “Đó là cái gì?”

Tứ Bảo gãi gãi đầu, nói: “Cái này nói như thế nào đây, ông coi như một vị thần trong phật môn, là được rồi.”

“Thần của Phật môn…” Tôn giáo sư còn có chút hồ nghi, hỏi, “Vậy vì sao tôi hỏi cao tăng khác, đều không biết?”

Tứ Bảo cười nói: “Tôi vừa rồi không phải nói sao, tuyệt đại đa số hòa thượng, đều là không nhận biết, thứ nhất, tượng Đế Thích Thiên vốn đã ít, thứ hai, toàn bộ hình tượng Đế Thích Thiện, đều là Đế Thích Thiên sau khi bị độ hóa, truyền thuyết Phật tổ ban cho tăng y, ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi, ngồi đài sen mà không phải cưỡi voi. Bồ Tát Phật tổ các thứ trong Phật môn, hình dáng khuôn mặt đều không sai biệt lắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông nhìn thấy hắn liền nghĩ đến phật. Nhưng trang phục cùng hình tượng đều thay đổi, ai có thể nhận ra hắn là ai?”

Tôn giáo sư nghe xong lời này, còn có chút không hiểu, Diệp Thiếu Dương lại đã nghe hiểu, hỏi: “Cậu là nói, hình tượng vị Đế Thích Thiện này, là trước khi bị độ hóa?”

Tứ Bảo gật đầu tán thành.

Tôn giáo sư bổ sung nói: “Vậy vì sao cậu lại biết?”

Tứ Bảo nói: “Bởi vì tôi là đệ tử Ngũ Đài Sơn, Ngũ Đài Sơn có môn phái ẩn tu Viên Thông tự, tôi chính là quan môn đệ tử của trụ trì phương trượng, sách trong Tàng Kinh Các mặc cho tôi xem, tôi từ nhỏ đã thích xem các nhân vật điển tịch, ở trong sách từng nhìn thấy bức họa chân thân Đế Thích Thiên, giống cái này của ông như đúc, nói cách khác, hình tượng Đế Thích Thiên này, là nguyên hình giới pháp thuật tán thành, nhưng bức họa Đế Thích Thiên ở trong phật môn bình thường lưu truyền, lại là một loại bộ dáng khác.

Nhưng tăng nhân bình thường của giới pháp thuật cũng không biết bộ dáng thật sự của Đế Thích Thiên, cho dù biết, lại nào sẽ đến nói cho ông?”

“Giới pháp thuật…” Phương Mông Na nghe xong hồi lâu, có chút hiểu ra, nói, “Tựa như ma pháp sư không thể đem tri thức thế giới ma pháp nói cho Muggle phải không?”

“Đúng đúng.” Tứ Bảo liên tục gật đầu, “Ồ, cô cũng thích Harry Porter?”

Phương Mông Na gật gật đầu, “Fan HP mười năm.”

“Thật sao, tôi cũng vậy, xem Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng chưa?”

“Ai ai ai.” Diệp Thiếu Dương thấy hắn dẫn lạc đề, bẻ vai của hắn, đem hắn quay lại, đối mặt mình, hỏi: “Vậy cậu phân tích một chút, trong cổ mộ La Bố Bạc, vì sao sẽ xuất hiện tượng Đế Thích Thiên, hơn nữa còn là Đế Thích Thiên trước khi thành Phật?”

Tứ Bảo nhún nhún vai nói: “Tôi nào biết.”

Tôn giáo sư bắt lấy tay Tứ Bảo, có chút kích động nói: “Đại sư, cậu nói là thật? Không ngờ đầu đề này dây dưa tôi mười mấy năm, lại ở đây tìm được chân tướng…”

Nhất thời có chút xúc động vui quá mà khóc.

Tào Vũ cũng chen vào một câu, “Chân tướng là có rồi, tôi cảm thấy nên vào đề từ góc độ tôn giáo, tìm một chút có tôn giáo nào là thờ phụng Đế Thích Thiên hay không. Tứ Bảo đại sư đã biết đây là Đế Thích Thiên, có nhiều manh mối hơn hay không?”

Tứ Bảo trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Trừ ở trong quyển sách cổ giới thiệu Phật tử đó, cho tới bây giờ tôi chưa ở nơi khác nhìn thấy Đế Thích Thiên loại hình thái này, thiên hạ phật môn, cung phụng Đế Thích Thiên cực ít, càng không cần nói là Đế Thích Thiên trước khi đắc đạo…”

Tất cả mọi người đều trở nên trầm ngâm.

Tôn giáo sư hỏi: “Đại sư, quyển sách cổ đó, là từ đâu đến?”

“Không biết, lúc tôi lên núi đã có, đều là sư phụ sửa sang lại đi.”

Tôn giáo sư vừa nghe, nói: “Vậy không biết có thể thỉnh giáo lệnh sư hay không…”

Tứ Bảo cười nói: “Ông sợ là không thỉnh giáo được, sư phụ tôi đã chết. Hiện tại là sư thúc tôi làm chủ, hắn là tên câm điếc. Lão nhân khác đều không còn nữa, việc này khó giải.”

Mọi người cả kinh, chỉ có Diệp Thiếu Dương biết hắn nói là Tiêu Diêu Phi đại pháp sư tu luyện Bế Khẩu Thiền, một trận chiến Huyền Không quan lúc trước, mình chịu đau khổ dưới trướng hòa thượng này, cũng may giữa hai người cũng không có thù sâu, Tiêu Diêu Phi lúc ấy cũng chưa dốc toàn lực. Diệp Thiếu Dương hiện tại nghĩ đến uy lực của Bế Khẩu Thiền, vẫn có chút sợ hãi.

Tôn giáo sư thật không dễ gì bắt được một manh mối, nói Tứ Bảo cẩn thận nhớ lại, xem có thể nghĩ ra nhiều chi tiết hơn không.

Tứ Bảo không chịu nổi lão năn nỉ, ngồi trên mặt đất nghiêm túc nghĩ lại, sau một lúc lâu nói: “Tôi trái lại đã nhớ ra một chút, trên quyển sách đó trừ Đế Thích Thiên, còn có Đại Phạm Thiên, A Tu La, vân vân các phật tử, đều là hình tượng nguyên thủy, hình tượng hoàn toàn khác trong đại thừa Phật giáo Hán truyền ghi lại, hiện tại nghĩ đến, tám phần quyển sách này là thứ trước khi đại thừa Phật giáo tiến vào Hoa Hạ.”

Tôn giáo sư giống như bắt được cái gì, lẩm bẩm: “Trước Hán truyền Phật giáo… Chẳng lẽ là Ấn Độ cổ? Chẳng lẽ xây mộ là lưu phái nào đó của Phật giáo Ấn Độ cổ…”

Đoàn người đều tự suy nghĩ hồi lâu, cũng chưa có kết quả gì, Diệp Thiếu Dương thúc giục đoàn người lên đường, vừa đi vừa nghĩ. Tào Vũ cũng đồng ý, an ủi Tôn giáo sư: “Giáo sư, cái này từ từ sẽ đến, có thể có được manh mối trước mắt, đã phi thường không dễ dàng, đừng vội, chờ lần khảo sát này kết thúc, ông sẽ có thời gian điều tra, có mục tiêu rõ ràng, tôi tin tưởng ông khẳng định sẽ có đột phá.

Sau khi trở về, tôi báo cáo tình huống, đến lúc đó lấy ông làm trung tâm, thành lập một tổ hạng mục, cùng nhau nghiên cứu chuyện này, có lẽ thật sự có thể một lần hành động vạch trần bí mật Thái Dương mộ.”

Tôn giáo sư nghe xong đoạn lời này, trong lòng cũng nhận được sự cổ vũ, gật gật đầu, tiến lên kích động nắm tay Tứ Bảo, nói: “Bí mật Thái Dương mộ, chính là bí mật của văn minh Lâu Lan, cũng chính là bí mật của toàn bộ La Bố Bạc, tương lai nếu bí mật này được vạch trần, tôi nhất định phải đem một màn này của cậu hôm nay viết vào trong luận văn, đây chính là một lần đột phá trọng đại đối với nghiên cứu văn hóa cổ của Hoa Hạ thậm chí thế giới, đại sư công lao lớn nhất, chắc chắn danh lưu thiên cổ!”

“Danh lưu thiên cổ…” Tứ Bảo bị cái mũ này chụp khiến trong lúc nhất thời có chút chưa phục hồi tinh thần lại, sau một lúc lâu, trong miệng thì thào phun ra hai chữ: “Ôi đệch…”

Diệp Thiếu Dương thật ra giống với Tứ Bảo, đối với cái gọi là bí mật Thái Dương mộ chỉ là tò mò mà thôi, cũng không có hứng thú khảo cổ gì, càng thêm không cảm thấy chuyện này cùng mình muốn đi thăm dò cổ mộ có gì quan hệ. Sau đó dọc theo đường đi, cũng không nghĩ nhiều.

Tôn giáo sư lại là dọc đường trầm ngâm, không nói thêm câu nào nữa.

Sau khi trời tối, Diệp Thiếu Dương bảo đội ngũ tập trung lại, mình và Tứ Bảo cùng Lâm Tam Sinh phân biệt đứng ở ba cái vị trí trước giữa sau của đội ngũ, nghiêm túc đề phòng.

Hành tẩu trong sa mạc, không chỉ gian nan, hơn nữa nguy hiểm, cũng may chỗ Tào Vũ có máy định vị gps cao cấp nhất, lại có số liệu theo dõi từ căn cứ phát đến, hơn nữa thiết bị ngoài trời cũng đều là đỉnh cấp nhất, bớt đi rất nhiều phiền toái, cũng chưa gặp được tình huống gì khác thường, cuối cùng thành công đi tới trạm theo dõi.

Trạm theo dõi xây ở bên cạnh một hồ nước, nói là hồ nước, thật ra chỉ là cái đầm nước kích cỡ cái hồ, do một dòng suối dài nhỏ hội tụ mà thành, nhưng ở trong sa mạc đã xem như ốc đảo.