Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1655: Sa Mạc Sa Mạc (2)




“Móa, cậu lúc này còn chưa đắc thủ đâu, đã trọng sắc khinh bạn như vậy, tương lai nếu đắc thủ, vậy không phải ngay cả tôi cũng không quen nữa!”

Tào Vũ có chút kinh ngạc nhìn Tứ Bảo, nói: “Đại sư… Có bạn gái?”

“Ông nói lời này là sao, tôi cũng không phải xấu xí không dám lộ mặt trước người, tôi có bạn gái, thực làm người ta ngạc nhiên sao?” Tứ Bảo nói xong xoa xoa cái đầu trọc của mình, đột nhiên hiểu ý, hướng Tào Vũ xấu hổ cười cười. ”

Diệp Thiếu Dương đoạt lấy câu chuyện nói: “Ông đừng giật mình, đây là một Hoa hòa thượng. Ăn uống đánh bạc chơi gái, không gì không tinh.”

Tứ Bảo lập tức giẫm hắn một cước, vừa muốn giải thích, Tào Vũ bên kia khen tặng: “Đại sư thì ra cũng là người trong tính tình, du hí nhân gian, bội phục bội phục.”.

tô dừng lại ở của một khách sạn, vừa xuống xe, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo liền nhìn thấy một chiếc xe tải quân dụng đỗ ở ven đường, rương sau là dùng vải buồm bọc lại, rất kín, xem giấy phép là của Bắc Kinh.

“Tào tổng, chúng ta không phải cần ngồi chiếc xe này đi chứ?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đây là xe vật tư, là đồ của chúng ta, lát nữa có người sẽ chạy đến căn cứ. Chúng ta ngồi chiếc xe kia để đi.”

Theo phương hướng Tào Vũ chỉ, hai người lại nhìn thấy một chiếc xe việt dã, đỗ ở một đầu khác của lữ quán.

“Căn cứ là ở đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Trên đường chậm rãi giải thích với hai vị sau.” Tào Vũ cười cười, “Hai vị muốn ở đây nghỉ ngơi một hồi rồi xuất phát hay không?”

Hai người đều nói không cần, chỉ là vào khách sạn đi vệ sinh, sau đó liền lên xe.

Tào Vũ ngồi phía trước, hai người bọn Diệp Thiếu Dương ngồi phía sau, lên xe đợi một hồi không thấy lái xe đến, Diệp Thiếu Dương nói: “Tài xế đâu?”

“Ở trong phòng thu thập đồ đạc, ra ngay bây giờ đây. Đúng rồi, tài xế là người Nạp Tây tộc, các cậu gặp anh ta, gọi sư phụ là được, đừng gọi tài xế, bởi vì ở chỗ bọn họ, tài xế là lái xe chở hàng, sư phụ là chở người, gọi tài xế sẽ có cảm giác không tôn trọng, còn có, trong xe không thể thay quần, cái này cũng là tập1tục của bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Tứ Bảo lại hỏi: “Tân Cương cũng có Nạp Tây tộc?”

Tào Vũ nói: “Người ta không phải người Tân Cương, là người Vân Nam, đời cha chú là binh đoàn sản xuất Tân Cương, ở lại bên này, tiểu tử về sau ở đây làm công trong mỏ muối, hiện tại mỏ muối sập rồi, liền làm tài xế, bởi vì quen đường, cho nên chúng tôi tìm cậu ta làm dẫn đường.”

Tứ Bảo lại hỏi về mỏ muối, Tào Vũ giải thích một phen, La Bố Bạc thì ra là hồ nước mặn, sau khi khô cạn, bề mặt hình thành vỏ muối, trong lòng đất có lẫn muối phong phú, cho nên địa khu bên này mở một số mỏ muối, nhưng theo hoàn cảnh dần dần ác liệt, những mỏ muối này đều đã đóng cửa.

Đang nói, một hán tử ngăm đen hơn hai mươi tuổi mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, hướng ba người đều cười cười, cũng không nói gì, trực tiếp lái xe.

Diệp Thiếu Dương nhìn5qua, người trẻ tuổi này mặc một bộ quần áo lao động, tướng mạo không có gì khác với người Hán, chỉ là tóc dài chút, nhìn tướng mạo cũng không tệ, là người hàm hậu.

Trên đường, Tào Vũ nói cho hai người bọn Diệp Thiếu Dương, cái gọi là “căn cứ”, đó là một trấn nhỏ trong sa mạc, tên là Khố Luân Khoa, lệ thuộc huyện Nhược Khương chỗ La Bố Bạc, vốn là một nơi hoang vu trong sa mạc, từ niên đại chín mươi, khảo sát đối với La Bố Bạc hình thành làn sóng, không riêng gì chính phủ, khảo cổ, thám hiểm dân gian, còn có một số người nước ngoài mộ danh mà đến, từ phía đông tiến vào La Bố Bạc, đều phải thông qua Khố Luân Khoa.

Lâu ngày, nơi này liền có quy mô nhất định, có một số người ở nơi đó làm ăn mua bán, từ nội địa vận chuyển đến vật tư, bán cho nhân viên thám hiểm hoặc khảo sát tiến vào La Bố Bạc, chủ yếu là thức3ăn quần áo, cùng một ít thiết bị thám hiểm, bao gồm phục vụ cứu viện.

Thành viên còn lại của đội khảo sát lần hành động này, các chuyên gia kia, đã tụ tập ở “căn cứ”, chỉ chờ hai người bọn họ.

Một đường hướng tây, rời Ngọc Môn quan, phong cảnh càng lúc càng hoang vắng, kiến trúc và thôn càng ngày càng ít, Diệp Thiếu Dương hỏi mới biết, thế này coi như đã tiến vào Gobi rồi.

Sa mạc Gobi… Diệp Thiếu Dương nhìn phong cảnh biên cương trước mắt, trong đầu cũng nhịn không được cảm khái lan tràn.

Tứ Bảo nói: “Không đúng, trong bài hát không phải hát ‘Gobi bờ cát biến ruộng tốt’ sao, nơi này cũng chưa biến thành ruộng tốt nha, không phải vẫn là sa mạc?”

Tào Vũ cười nói: “Trong bài hát chỉ nói biến ruộng tốt, cũng chưa nói toàn bộ Gobi đều biến thành ruộng tốt nha.”

Xe cũng không biết chạy bao lâu ở rìa sa mạc, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo mới đầu còn có hứng thú ngắm phong cảnh,3sau đó căn bản mệt không chịu nổi, ở ô tô xóc nảy mơ mơ hồ hồ bắt đầu ngủ.

Lúc tỉnh lại, mặt trời đã ngả về tây, Diệp Thiếu Dương hướng xa xa nhìn lại, lúc trước còn có một mảng thôn trại Duy Ngô Nhĩ, hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có hoang dã, cùng một ít kiến trúc bỏ hoang, một ít cây cối tử vong khô héo, còn đứng vững ở trên đại địa khô nứt.

Tào Vũ lấy ra bánh bích quy ép cùng thịt bò khô cho bọn họ lót dạ, xe chạy thêm mấy giờ, khi trời sắp tối, đã hoàn toàn tiến vào sa mạc, bốn phía một mảng tối đen, thời điểm rốt cuộc nhìn thấy một mảng ánh sáng, Tào Vũ nói cho bọn họ, phía trước chính là căn cứ.

Lúc xuống xe, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo cả người mệt mỏi, nơi nào cũng đau, ở phụ cận chậm rãi đi, đồng thời quan sát, phát hiện cái gọi là căn cứ này, quy mô không khác lắm với5một thôn, so với thôn bình thường còn nhỏ hơn, chỉ có hai hàng kiến trúc đơn sơ, nghe Tào Vũ nói, đây là mỏ muối trước kia lưu lại, sau bị thôn dân phụ cận chiếm cứ, coi như cửa hàng để dùng, bán ra vài thứ.

Ở trên đất trống mặt trái cản gió của một cồn cát dựng rất nhiều lều trại, màu sắc kiểu dáng không đồng nhất, nhìn qua cũng không phải cùng một nhóm người. Phụ cận còn đỗ rất nhiều xe, đều là việt dã.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo tới phía trước một dãy kiến trúc quầy hàng kia, thấy tiểu thương đều là trang phục Duy Ngô Nhĩ, bán phần nhiều là siêu, xẻng các loại thiết bị thám hiểm, còn có một số thức ăn.

Thật là có nhu cầu thì có mua bán, hai người đều có chút cảm khái, không ngờ vùng hoang vu dã ngoại này cũng có tiểu thương.

Trợ lý của Tào Vũ mua cho bọn họ một ít hướng, bảo bọn họ nếm thử. Đây là một loại thức4ăn Duy Ngô Nhĩ, không khác lắm so với bánh bao, sau đó mời bọn họ tiến vào một lều trại lớn nhất, trong lều trại treo một ngọn đèn chân không, ngay phía dưới là một cái bàn vuông cao ngang gối, chung quanh bày một ít thảm cùng túi.

“Diệp tiên sinh, Tứ Bảo đại sư, điều kiện nơi này là đơn sơ một chút, đừng chê, mời ngồi trước một lúc, tôi đã phái người đi mời chuyên gia đội khảo sát, lát nữa mọi người gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào đèn chân không ở đỉnh đầu nói: “Điện ở đâu ra vậy?”

“Máy phát điện, xăng phát điện.”

Tào Vũ lại nói một ít tình huống của căn cứ, ba người đang trò chuyện, rèm cửa lều trại xốc lên, lục tục đi vào vài người, được Tào Vũ mời ngồi xuống, sau đó giới thiệu hai bên.

Người đại khái là chưa tới đủ, chỉ mấy người đại biểu, Diệp Thiếu Dương đại khái nhìn một lần, tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, nữ ngoài ba mươi, nam tử đi cùng cô tuổi xấp xỉ, hai người nhìn qua đều hào hoa phong nhã, đeo kính cận thị thật dày, nhìn qua như giáo viên.