Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1629: Ác Mộng Tỉnh Lại (1)




“O, cái đó thích hợp người nhất.”

Diệp Thiếu Dương cầm danh sách, suy nghĩ một phen, nhìn quanh mọi người, nói: “Các ngươi có ai muốn làm ti chủ?”

Đoàn người không cần nghĩ ngợi lắc đầu.

“Không sao cả, đều là người một nhà, trước đó cũng đều là tranh nhau chơi, ai để ý cái này.” Tiểu Thanh nói xong, mọi người đều hòa theo gật đầu.

“Được, vậy ta tùy tiện an bài. Mỹ Hoa, chức ti chủ này cô tới làm.”

Mỹ Hoa ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Tôi không được, nơi này tôi thực lực kém cỏi nhất.”

“Ai so thực lực với cô.” Diệp Thiếu Dương nói, “Cô không giống với bọn họ, bọn họ không phải yêu thì là quỷ, chỉ có cô là Quỷ Vực chi hồn, chỉ dựa vào tích lũy âm đức, cô không biết khi nào mới có thể đứng hàng âm thần, đây là một cơ hội tốt, cô làm ti chủ, coi như là có thân phận, tương lai cô đi luân hồi, tôi khi giúp cô tìm người nói chuyện cũng cứng hơn rất nhiều.”

Trong mắt Mỹ Hoa mơ hồ ngấn lệ lóe lên.

Nếu không phải gặp được Diệp Thiếu Dương, bây giờ cô nhắm chừng còn ở nhân gian làm thủy quỷ, một ngày nào đó sẽ bị pháp sư tru sát, không khỏi rơi vào cái kết cục hình thần câu diệt, mà nay lại có thể trở thành âm thần, thậm chí lên làm ti chủ địa vị cao, ở lúc trước dù là nằm mơ cũng không nghĩ tới.

“Lão đại, tôi không đi luân hồi, chỉ cần có thể vĩnh viễn tùy tùng cậu, tôi đã thỏa mãn rồi.” Mỹ Hoa nói rất nghiêm túc.

“Các ngươi có thể nói là vĩnh sinh, nhưng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết. Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn.”

Mỹ Hoa nói: “Tương lai cậu chết rồi, thành quỷ, tôi vẫn tiếp tục tùy tùng cậu.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng rất xúc động, cũng rất vui vẻ, tiếp theo đem ánh mắt ném về phía Tiểu Thanh: “Phó ti chủ ngươi tới làm.”

Tiểu Thanh cũng không từ chối, vẻ mặt kiên nghị gật gật đầu, “Ta nhất định không cô phụ lão đại kỳ vọng.”

“Tiểu Bạch thì làm đề hạt sứ đi, còn có một chút chức quan… Các ngươi sau khi đi âm ty, chia cho bọn Thất Bảo, nhớ rõ lưu một vị trí cho Mộc Tử, mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là môn nhân của ta.”

Tiểu Thanh gật đầu nói: “Vừa lúc, Thất Bảo bọn nó một đám tiểu quỷ cả ngày lượn lờ, luôn gây chuyện thị phi, lần này vừa lúc đều đến nha môn chúng ta phục dịch.”

Tróc quỷ liên minh, ở âm ty thế mà cũng có một căn cứ địa, hơn nữa là đại đế sắc phong, danh chính ngôn thuận, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái này, trong lòng cũng tương đối đắc ý, chuyện trâu bò như vậy, pháp sư khác, ai dám nghĩ chứ?

“Được rồi, ta nơi này cũng không có việc gì, các ngươi nhanh đi âm ty thực hiện trình tự đi, chờ sau khi tất cả vào chỗ, lại đến nói cho ta biết. Nhớ kỹ, nhất định phải cố gắng tìm kiếm Mộc Tử.”

Mọi người đều có chút lưu luyến không rời, nhưng ở dưới Diệp Thiếu Dương thúc giục, vẫn cùng nhau rời khỏi. Tuyết Kỳ cũng đi tìm Tạ Vũ Tình, chỉ còn lại có một mình Qua Qua, tự mở TV xem.

Diệp Thiếu Dương đi qua, ngồi bên người nó, một tay xoa đầu nó, nói: “Ngươi vì sao không cần bất cứ chức vụ nào?”

“Làm quan, thì mỗi ngày phải ở lại âm ty, không có ý nghĩa bao nhiêu chứ.”

“Nhưng ngươi giống Mỹ Hoa, ngươi cũng cần một cái xuất thân, thậm chí so với cô ấy càng cần hơn nữa.”

Qua Qua hướng hắn nhếch miệng cười, “Ta không đi, ta cũng không để ý những thứ này, nơi này chính là nhà của ta, ta ở đây thoải mái, ta không đi đâu hết.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động, nói: “Ngươi là bám ta phải không, ngươi thế này ngược đời, ta còn chưa kết hôn đâu, đã có con trai trước.”

Qua Qua bĩu môi nói: “Con của ngươi tương lai nếu thật sự ngoan như ta, vậy thì còn tốt. Nhưng ta kẻ làm ca ca này nhất định sẽ thay ngươi quản giáo nó.”

Nói đến đây, Qua Qua hướng Diệp Thiếu Dương cười lên đáng khinh, nhướng mày nói: “Nói nè lão đại, ngươi và Lãnh Vũ tỷ phải kết hôn mau lên chứ, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận tạo người, nắm chặt tạo một tiểu đệ đệ chơi tới ta.”

“Hoàng thượng không vội thái giám vội!”

Diệp Thiếu Dương gõ trên đầu nó một cái, đứng dậy đi đến ngoài cửa phòng ngủ Nhuế Lãnh Ngọc nghỉ ngơi, đẩy cửa muốn vào, phía sau vang lên thanh âm Qua Qua, “Lão đại ngươi không phải chứ, ta chỉ là nói mà thôi, ngươi thực sự sốt ruột không chờ được đi tạo người rồi?”

“Cút!”

Diệp Thiếu Dương thấp giọng mắng nó một câu, đẩy cửa đi vào, Nhuế Lãnh Ngọc đã ngủ.

Hạ tuần tháng chín nhiệt độ còn chưa tính là thấp, Nhuế Lãnh Ngọc nằm thẳng ở trên giường, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, đem dáng người hình chữ S hiển lộ ra.

Diệp Thiếu Dương đi qua, ngồi xuống ở bên cô, lẳng lặng nhìn bộ dáng điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô, bất giác nhập thần, nhịn không được cúi người muốn hôn trộm một cái, ngay tại thời điểm hai khuôn mặt sắp dán vào nhau, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên hừ một tiếng, nhíu mày.

Gặp ác mộng? Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, phát hiện sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc càng lúc càng trắng, trên trán rất nhanh đã chảy ra một tầng mồ hôi, hít thở dồn dập, cả người cũng run lên rất khẽ.

“Thiếu Dương, đừng…” Nhuế Lãnh Ngọc không ngừng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng nỉ non.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, vội vàng bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng gọi tên cô.

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi bật dậy, mở mắt, thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức lùi về phía sau, trong miệng kêu to: “Đừng mà Thiếu Dương!”

Diệp Thiếu Dương dại ra tại chỗ. Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc rất nhanh đã phục hồi tinh thần, ngây ra một phen, dùng sức hít một hơi, thở ra, nói: “Em gặp ác mộng…”

“Ác mộng gì, sao còn có chuyện của anh, sẽ không là anh đối với em…”

Nhuế Lãnh Ngọc không có tâm tình nói giỡn, nói: “Giấc mơ này rất kỳ quái, mới đầu rất bình thường, em mơ mình đi ở bên một cái hồ, cỏ xanh mơn mởn, hồ nước cũng rất trong suốt, còn có rất nhiều thiên nga các thứ bơi dưới nước, tóm lại một chỗ phi thường đẹp. Sau đó trời đột nhiên tối, cỏ trên đất cũng khô, hồ nước trở nên đen sì, nổi lên từng đợt sóng.

Em lúc ấy rất sợ, rất muốn đi, thân thể lại không thể động đậy, chỉ có thể dừng ở tại chỗ, sau đó hồ nước tách ra, bên trong hiện lên một nữ thi mặc áo trắng, bị sóng nước vỗ mãi đến bên bờ, lật người lại, em vừa thấy khuôn mặt nữ thi kia, thế mà… Thế mà là chính em!”

Nói đến đây, vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc luôn luôn trấn định cũng trở nên có chút sợ hãi, cầm chặt tay Diệp Thiếu Dương, hít thở gấp gáp nói:

“Em nhìn thấy chính em, ở dưới sóng nước cọ rửa hư thối từng chút một, chỉ còn lại có một nửa thân thể, còn bị nước ngâm trắng bệch… Hình ảnh lúc đó phi thường chân thật, không giống như là đang nằm mơ một chút nào, loại cảm giác nhìn thân thể của mình hư thối đó, thật sự rất đáng sợ…”

“Anh hiểu, nằm mơ mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương nắm chặt một tay cô, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô an ủi, trong lòng bổ não một phen hình ảnh cô nói, nhìn thấy thân thể của mình hư thối, quả thật có chút kinh sợ.

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, nói tiếp: “Càng khủng bố hơn còn ở phía sau, một ‘em’ kia ở trong nước, ở sau khi hư thối đến trình độ nhất định, ở trong nước chìm xuống, không thấy nữa. Em lúc ấy đột nhiên lại có thể hành động. Sau đó em liền muốn xem xem một em khác là chuyện gì xảy ra, em liền ma xui quỷ khiến đi bờ nước…