Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1617: Cùng Nhau Thành Quỷ




“Lãnh Vũ tỷ, không có việc gì, quay về em ở Thiên tử điện kiếm cho chị cái công việc, chị là có thể

cùng với em. Lão đại đối với chị, khẳng định là sẽ không thay đổi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em vẫn cứ khóc đi, bộ dạng này của em rất khó coi, chị nhìn cũng khó chịu.”

Chanh Tử oa một tiếng, nhào vào trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc khóc lớn lên, đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, có chút giật mình nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Sao có thể!”

Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng hết toàn lực, hướng kết giới bổ một kiếm.

Kết giới lập tức bị đánh thủng một chỗ hổng.

Vương Mạn Tư chấn động, nhưng lập tức làm phép, rất nhẹ nhàng đem chỗ hổng bịt lại.

“Diệp Thiếu Dương, quy tắc thế giới này, là ta đặt, ở dưới tình huống ta chuẩn bị nguyên vẹn, không ai có thể đánh bại ta.” Vương Mạn Tư hướng phía hắn cười lạnh, “Diệp thiên sư, đừng uống phí khí lực, người vẫn là xem tình nhân của ngươi đi, cô ta đã trở thành một thành viên thị tộc ta, các ngươi là muốn tình yêu nhân thì sao?”.

Một khuôn mặt cười tà ác đó của cô ta, khiến Diệp Thiếu Dương càng thêm bị kích thích, hận ý. ngập trời, khiến hắn rốt cuộc không áp chế được lệ khí trong cơ thể, hoàn toàn bộc phát ra, giống như một ngọn lửa, bao lấy thân thể, ở trong đêm đen cháy lên.

“A!!”

Diệp Thiếu Dương ngửa mặt lên trời rống giận, hai mắt màu đỏ, nhìn qua so với tà vật tàn bạo nhất còn dữ tợn đáng sợ hơn.

“Đây là…” Vương Mạn Tư chấn động thật sâu, cô ta không ngờ trong cơ thể Diệp Thiếu Dương vậy mà lại ẩn chứa năng lượng cường đại như thế, năng lượng này đã không riêng gì lệ khí, ngay cả Vương Mạn Tư có được ký ức Nữ Bạt cũng cảm thấy rất xa lạ, ở trong luân hồi dài đằng đẵng, từ trên người bất cứ đối thủ nào, cô ta cũng chưa từng gặp loại lực lượng này.

“Lão đại…” Qua Qua có chút lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng lẩm bẩm phát ra âm thanh, ngay cả nó ở trong, toàn bộ thành viên tróc quỷ liên minh đều bị một màn này dọa ngây người, thậm chí quên tiến công, kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương.

Vương Mạn Tư nhanh chóng trấn định, đôi tay không ngừng vung, đem lực không gian vận dụng đến mức tận cùng, không ngừng tăng mạnh1phong ấn.

Hai tay Diệp Thiếu Dương nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lưỡi kiếm thiêu đốt khí tím, linh khí mãnh liệt, cũng cường đại đến mức không thể khống chế.

Diệp Thiếu Dương vung bảo kiếm, dùng hết toàn bộ lực lượng, chém xuống một kiếm.

“Rầm…”

Một đợt động tĩnh thanh thúy, kết giới vỡ vụn từ bên trong, bị mạnh mẽ xé ra một lỗ thủng thật lớn.

“Không có khả năng!” Vương Mạn Tư phát ra tiếng thét chói tai, lực lượng thần bí kia trên người Diệp Thiếu Dương, lại có thể không để quy tắc không gian vào mắt?

Nhìn thoáng qua vòng xoáy tinh vân trên trời, trung tâm đã bắn ra một đạo hắc quang, hai không gian đã nối liền, thông đạo chỉ là còn chưa triệt để mở ra.

Cách thành công chỉ còn lại có một bước cuối cùng, không cho phép có sai sót. Vương Mạn Tư nghiến răng một cái, phi thân lên, hai tay nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, quát to một tiếng, thi khí trong cơ thể cũng phun trào ra như thủy triều.

Vương5Mạn Tư không hề giữ lại, cũng dùng hết toàn lực.

Nhưng, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chỉ là tạm dừng một chút, lưỡi kiếm run run, phát ra một tiếng rồng gầm, Vương Mạn Tư chỉ cảm thấy trong đầu óc vang ‘Ông’ một tiếng, thoáng phân thần một chút.

Chính là trong nháy mắt này, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm điên cuồng chém xuống, chặt đứt đôi tay cô ta.

Răng rắc! Răng rắc!

Vương Mạn Tư dù sao cũng là cương thi, có thân thể thực chất, dưới dư uy một kiếm này, xương khớp trong cơ thể bị đều chấn vỡ, kinh mạch vỡ tan, thi khí tan hết, mềm oặt ngã xuống đất.

Lệ khí trên người Diệp Thiếu Dương cũng chậm rãi biến mất, cả người gần như thoát lực, nửa quỳ ở trên mặt đất, dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắm xuống đất, miễn cưỡng chống đỡ.

“Lão đại!” Qua Qua và Tiểu Thanh cách gần nhất, lập tức tiến lên đỡ hắn.

Diệp Thiếu Dương đẩy bọn họ ra, từ trong đai lưng rút ra Âm Dương Kính, cắt qua ngón tay, dùng3máu ở bên trên gian nan vẽ vài nét, giao cho Tiểu Thanh, “Đi đem những quỷ hồn kia đều thu lại, mau!”

Tiểu Thanh tay nâng Âm Dương Kính, chạy vội hướng đài chủ tịch, người còn lại theo sát sau đó.

Những quỷ hồn này vì duy trì trận pháp, oán khí trong cơ thể cũng hầu như hao hết, thu thập lại cũng không tốn công. Đoàn người ùa lên, đem các quỷ hồn đó thu hết vào trong Âm Dương Kính. Diệp Thiếu Dương lúc này đã khôi phục, giãy dụa đứng dậy, nhìn vòng xoáy tinh vân trên bầu trời, ở sau khi không còn oán khí duy trì, vòng xoáy tinh vân đang thong thả từng chút một thu nhỏ lại.

Hạo kiếp chưa xảy ra.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Vương Mạn Tư, Vương Mạn Tư nằm trên mặt đất, còn chưa chết, khóe miệng kéo một cái mỉm cười đùa cợt, dùng thanh âm đứt quãng nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi cho rằng… Ngươi đã thắng? Tình nhân của ngươi… Ngươi sẽ đối mặt như3thế nào đây?”

“Ta không phải Hạng Tiểu Vũ, ta sẽ đối với cô ấy trước sau như một.” Diệp Thiếu Dương kiên định nói.

Trong mắt Vương Mạn Tư hiện lên một tia sáng, thở dài: “Quả thật là như vậy, ta chết cũng nhắm mắt. Đáng tiếc, ta năm đó gặp được không phải ngươi…”

“Đáng tiếc, ngươi hiện tại gặp được là ta.” Diệp Thiếu Dương đâm một kiếm xuyên qua yết hầu của cô ta.

Cương thi vô hồn vô phách, cũng không có tinh phách bay ra, chỉ trông vào linh trí chống đỡ thân thể, linh lực Thất Tinh Long Tuyền Kiếm va chạm ở trong cơ thể cô ta, nháy mắt đánh tan linh trí.

Ở trước khi linh trí cuối cùng biến mất, Vương Mạn Tư cố gắng quay đầu, nhìn về phía Hạng Tiểu Vũ thân thể bị mình phong ấn, nằm ở trên mặt đất một bên.

“Tiểu Vũ, thật ra, ta bắt ngươi, không phải vì báo thù, chỉ là muốn dùng không gian giam cầm khóa chặt ngươi, để hồn phách ngươi không thể bay đến tây phương địa5ngục, ta là vì cứu ngươi, sau đó… Chúng ta… Cứ như vậy ở bên nhau…”

Linh trí triệt để biến mất, Vương Mạn Tư chết đi.

Hạng Tiểu Vũ nhắm mắt, trong mí mắt cũng chảy ra một tia nước mắt.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn thi thể Vương Mạn Tư, thầm than một tiếng, xoay người, kéo bước chân mỏi mệt đi đến bên người Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc đã ngồi dậy, tựa vào trong lòng Chanh Tử, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương đau đớn một phen, đi qua, đỡ lấy thân thể của cô, nói với Chanh Tử: “Em đi trước, anh bầu bạn cô ấy một lúc.”

Chanh Tử nghe lời rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương đem cô ôm vào trong lòng mình, hít sâu một hơi nói: “Không sao, nếu em muốn làm quỷ thi, anh sẽ giữ em ở nhân gian, nếu em muốn làm quỷ, ta sẽ đưa em đi âm ty làm âm thần, tóm lại, hai chúng ta không có khả năng tách ra.”

Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu, chăm chú nhìn mặt hắn, nói: “Mấy năm4còn dễ, nhưng tương lai thì sao, em thành quỷ, vĩnh viễn không già, nếu tương lai anh già đi, mà em lại không có cách nào cùng nhau bạch đầu giai lão với anh, đến lúc đó, anh nhất định sẽ ghét bỏ em.”

“Sao có thể! Chỉ cần em đến lúc đó không chê anh là được.”

“Cho dù em không chê anh, anh một lão già cùng em nữ quỷ trẻ tuổi như vậy bên nhau, người khác nhìn thấy sẽ thế nào?”

Diệp Thiếu Dương giật mình, tuy không biết cô vì sao sẽ nghĩ đến những thứ này, nhưng quả thật là vấn đề, tương lai mình già đi, ngay cả tâm tính cũng biến thành lão già, cùng với cô một nữ quỷ trẻ tuổi như vậy bên nhau, mình nhìn cũng không làm gì được, nổi hung, nói: “Anh cùng chết với em, cùng nhau thành quỷ!”