Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1607: Chân Tướng Huyền Thạch (2)




Hạng Tiểu Vũ bảo mọi người đều đẩy ra, chờ chướng khí nồng đậm hoàn toàn tan đi, mọi người thò đầu nhìn vào, phía dưới là một cái hố nước, bên trong mọc đầy địa ngục Ma Tâm Thảo, trên lá bò vô số Thị Nha Trùng, nhìn ghê người.

“Thì ra nơi này là sào huyệt Ma Tâm Thảo!” Nhuế Lãnh Ngọc than thở, “Trách không được chúng ta tìm như thế nào cũng không thấy.”

Hạng Tiểu Vũ cũng nói: “Không lầm, nơi này là Càn Khôn chính vị, địa huyệt chi nhãn, khí tràng toàn bộ trường học đều sẽ chịu tiết chế như vậy, Ma Tâm Thảo ở đây, sẽ phát huy hiệu quả lớn nhất.”

Nhuế Lãnh Ngọc hỏi lão Quách: “Huynh mang pháp được gì không? Đem đám Ma Tâm Thảo này giết chết hết.”

Lão Quách do dự nói: “Mang là mang, nhưng… Hồng tiêu quá đắt, Lưu hiệu trưởng, ông phải thanh toán đó.”

“Mua mua mua, tôi mua, Quách đại sư cứ việc dùng!” Cuối cùng thấy được một tia hy vọng, tiêu nhiều tiền nữa Lưu Minh cũng nhận.

Lão Quách cười hắc hắc, từ trong ba lô lấy ra hồng tiêu, rắc vào vũng nước, còn lo không đủ, lại bỏ thêm mấy vị pháp dược vào, chất lỏng màu đen lập tức sôi trào lên, ồ ồ hướng bên ngoài bốc khí đen.

“Tản ra tản ra, tất cả đều tản ra!” Lão Quách bảo mọi người rời đi, đợi mãi tới lúc hắc khí tan hết, lại đi qua nhìn, trong ao đã khô cạn, Ma Tâm Thảo cũng đã héo rũ, toàn bộ Thi Nha Trùng cũng chết sạch.

Cái ao sâu hơn hai mét, trên bùn đất bốn phía dính một tầng hạt như ruộng muối, lão Quách nhặt lên một khối, khá cứng rắn, không khỏi nói: “Đất chung quanh cũng trở nên cứng rắn rồi, trách không được có thể chứa được một vũng nước lặng ở trong lòng đất.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhìn bầu trời sương mù dày đặc, nói: “Đã không còn ngọn nguồn phóng thích khí độc, sương mù nhắm chừng rất nhanh sẽ tan đi.”

Lưu Minh nghe xong lời này dị thường kích động “Chính là nói, sương mù hóa học cuối cùng giải trừ rồi?”

Thấy Nhuế Lãnh Ngọc xác định gật đầu, Lưu Minh hưng phấn mà hầu như nhảy lên, ồn ào, “Quá tốt rồi quá tốt rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy nói không rõ Nữ Bạt là như thế nào đem Ma Tâm Thảo trống ở trong lòng đất, cũng không rõ cái ao này trong lòng đất là từ đâu mà có, nhưng điều này cũng không cần đi truy cứu, hiện tại Ma Tâm Thảo đã hoàn toàn thanh trừ, như vậy chỉ còn lại có một sự kiện: đối phó Vương Mạn Tư!

Hạng Tiểu Vũ tự mình nhảy vào cái ao, đẩy ra từng bụi Ma Tâm Thảo héo rũ, ở bên trong tìm được một khối huyền thạch cuối cùng.

“Cuối cùng tìm được rồi!” Lý Đồng phun ra một hơi, “Tiểu sư thúc, người mau làm phép đi, sau chúng ta mau đưa sư huynh đi bệnh viện.”

Hạng Tiểu Vũ trở lại trên mặt đất, cau mày, nói: “Làm phép là dễ dàng, chỉ là thiếu hồn phách cường đại dùng để tiến hành nghi thức huyết tế.”

Mấy người đều ngây ra. Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thế nào cũng phải hiến tế?”

Hạng Tiểu Vũ nói: “Đương nhiên, đây là một bộ sậu cuối cùng, nếu không làm như vậy, chúng ta vĩnh viễn cũng không cách nào kích hoạt huyền thạch.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời lâm vào khó xử, trước mắt đừng nói không tìm thấy quỷ hồn, cho dù tìm được, sau khi dùng để hiến tế, lập tức hồn phi phách tán, loại sự tình này mình sao có thể làm được? Huống hồ quỷ hồn bình thường còn không được, phải là quỷ hồn có tu vi nhất định.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù mình đồng ý như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại đi đâu tìm quỷ hồn phù hợp yêu cầu?

Hạng Tiểu Vũ nhìn quanh mấy người ở đây, có thể nói trừ nữ cảnh sát cùng hiệu trưởng kia, mấy người còn lại đều phù hợp điều kiện, lập tức nói: “Các vị có đồng ý hy sinh hay không?”

Đoàn người đều sửng sốt một phen, vừa nghe hiểu hắn đang nói cái gì, lão Quách trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Cậu không phải điên rồi chứ, cậu bảo ai hy sinh, chính cậu sao không hy sinh?”

Hạng Tiểu Vũ nói: “Ba mươi năm trước tôi đã từng hy sinh, chuyện nơi đây xong, tôi cũng sẽ vạn kiếp bất phục. Tôi bây giờ nếu là hy sinh, không ai có thể bố trí trận pháp, thất bại trong gang tấc.”

Sau đó nhìn chung quanh, trầm giọng nói: “Thân là pháp sư, nên lấy đại cục làm trọng, một khi thất bại, thi tộc xâm chiếm nhân gian, không biết phải chết bao nhiêu người… Tôi hy vọng các người có thể hy sinh giống như tôi.”

Nói xong đợi một hồi, không một ai có phản ứng, ánh mắt dẫn đầu dừng ở trên người lão Quách, lão Quách bị hắn nhìn tới mức có chút sợ, trừng mắt nói: “Cậu nhìn tôi làm gì, tôi con người này ích kỷ, tôi còn chưa sống đủ đâu!”

Hạng Tiểu Vũ lại di động ánh mắt, lần lượt nhìn qua, dừng ở trên người Tuyết Kỳ. Tiểu nha đầu này tuy nhìn nhỏ, nhưng hắn thấy, trong cơ thể cô ẩn chứa một luồng lực lượng cường đại, quan trọng nhất là, cô không phải người.

Tuyết Kỳ đang mút một cây kem ly, đột nhiên phát hiện hắn đang nhìn mình, động tác tạm dừng một chút, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không hy sinh.”

“Thôi, chậm rãi nghĩ cách tiếp đi.”

Hạng Tiểu Vũ biết đám người này căn bản không thể thuyết phục, thở dài, đi đến bên người Dương Thần Vũ, bắt lấy mắt cá chân hắn, cúi đầu xem xét vết thương chân hắn, đột nhiên dùng sức kéo, tính cả Dương Thần Vũ cùng nhau nhảy vào trong ao.

“Tiểu sư thúc, đừng mà!”

Lý Đồng cách gần nhất, đưa tay muốn đi bắt cánh tay Dương Thần Vũ, kết quả một tay Hạng Tiểu Vũ đem cô cũng kéo xuống.

“Hai người vừa lúc, con cũng đến đây đi!”

“Tiểu sư thúc đừng mà! Con mới hai mươi tuổi, con còn chưa sống đủ —— “

Nhuế Lãnh Ngọc là người đầu tiên lao tới, muốn thi cứu.

Một tay Hạng Tiểu Vũ cắm vào cổ Lý Đồng, chộp ra một vũng máu, cũng không biết làm phép gì, trực tiếp tung lên trên, ở đoạn trên cái ao tản ra trở thành một mảng sương máu, bố trí thành một đạo kết giới, rất cường đại, Nhuế Lãnh Ngọc liên tục thử vài lần, không thể mở ra.

Một tiếng hét thảm từ bên dưới truyền đến. Nhuế Lãnh Ngọc cả kinh, cúi người nhìn, sọ não Lý Đồng đã bị Hạng Tiểu Vũ bổ ra, một bầu máu tươi phun ở trên huyền thạch.

Tiếp theo Dương Thần Vũ cũng bị đánh chết.

Nhìn thấy Hạng Tiểu Vũ không hề thương tiếc rút ra hồn phách hai người, Nhuế Lãnh Ngọc kinh hô một tiếng: “Đừng!”

Nhưng đã muộn.

Hạng Tiểu Vũ đem quỷ hồn hai người đều chộp trong tay, dùng sức kéo, hóa hết thành tinh phách, nhưng chưa rời khỏi, mà là truy tìm máu của mình, bám vào trên huyền thạch…

Đã muộn. Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi lắc đầu, trong lòng nói không nên lời là cảm nhận thế nào.

“Kẻ, kẻ này cũng quá độc ác, ngay cả đồng môn sư điệt của mình cũng giết!”

Lão Quách lúng ta lúng túng không biết nói gì.

Lưu Minh thấy giết người, sợ tới mức ngã bệt xuống đất, cả người run run.

Tạ Vũ Tình nói: “Bản thân muốn hy sinh thì thôi, không có ai ngăn cản, dựa vào cái gì bắt buộc người khác hy sinh chứ!”

Huyền thạch sáng lên từng chút một, khí tức chung quanh cũng bắt đầu có biến hóa. Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu nhìn hướng chỗ sâu trong sương mù, bởi vì Ma Tâm Thảo bị thanh trừ, khí độc cũng càng lúc càng loãng, có thể mơ hồ nhìn thấy xa xa có một tòa nhà nhỏ đang dần dần nhạt đi, thẳng đến khi biến mất.

“Đó là kiến trúc của không gian giam cầm.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, tuy rất khinh thường hành vi mới vừa rồi của Hạng Tiểu Vũ, nhưng mà nhìn thấy không gian giam cầm đang dần dần rút đi, vẫn cảm thấy có chút kích động.

Trên huyền thạch tổng cộng có năm cái phù văn, theo từng cái sáng lên, kiến trúc của không gian giam cầm lục tục rút đi…

Cái phù văn thứ năm, cũng từ tối tăm từng chút một sáng lên.