Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1592: Không Giới Chi Tranh (1)




Lưu Minh liên hệ với bảo vệ, nối một đường dây điện từ bên cạnh sân vận động tới đây, sau đó dùng máy khoan khoan nát si mang, rồi dùng xẻng đào.

Sau khi đào lên được hết bốn khối Huyền Thạch và tác pháp để kích hoạt, mọi người trở về giữa hoa viên, nghỉ ngơi ở phía dưới sườn đất mười máy phút, rồi lại tiếp tục đào.

Mọi người cùng hành động, đẩy núi giả xuống, sau đó đào từ trên xuống.

Đào một cái số sâu ba mét mà vẫn chưa phát hiện được bấy kỳ cái gì, Diệp Thiếu Dương mệt đến tê liệt, hỏi Hạng Tiểu Vũ chuyện gì xảy ra.

Hạng Tiểu Vũ kêu mọi người tiếp tục đào, kết quả lại đào sâu thêm một mét mà vẫn không thu hoạch được gì.

“Ngươi sẽ không nhớ sai vị trí chứ.” Diệp Thiếu Dương thở hổn hển hỏi.

“Cho dù là ta nhớ thầm thì thước đo cũng sẽ không tìm sai. Đã qua mấy chục năm rồi, có thể đã bị lún xuống, tiếp tục đào đi.”

“Nếu như vẫn không có, thì chỗ này chính là chỗ để chôn xương của ngươi.” Diệp Thiếu Dương tức giận nói.

Hạng Tiểu Vũ mỉm cười, “Dù sao ta cũng phải chết, sau khi ta chết thì ngươi cứ chôn ta ở đây, ta sẽ không để ý.”

Lại đào sâu thêm một mét, không phát hiện được gì, Diệp Thiếu Dương quyết định không đào nữa, chất vấn Hạng Tiểu Vũ.

Hạng Tiểu Vũ nghi ngờ nhảy xuống hố, cúi đầu kiểm tra đất xung quanh, lại nhìn thước đó rồi nói: “Không đúng, đáng lý ra là phải đào được rồi, vì sao không có chứ.”

Rơi vào bước đường cùng cũng chỉ còn mấy phương pháp. Mọi người thay phiên nhau tiếp tục đào, may mà đây là sườn đất, rất dễ đào, nửa tiếng sau, cái sườn đất không mấy gì lớn này đã bị đào thành đất bằng.

“Đừng đào nữa, không đúng lắm.” Hạng Tiểu Vũ thấy Dương Thần Vũ còn đang tính đào tiếp, lên tiếng ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương trầm mặt nói: “Ta nói có phải ngươi tìm lộn chỗ thật rồi hay không?”

“Tuyệt đối không sai.” Hạng Tiểu Vũ kiểm tra lần nữa rồi trả lời.

“Vậy hòn đá kia đâu?”

“Ta cũng không biết, dựa theo thước đó thì đúng vị trí rồi, đáng lẻ phải sớm thấy rồi chứ.”

Tâm trạng của Diệp Thiếu Dương trầm xuống, “Có khi nào bị người khác lấy đi rồi hay không?”

Hạng Tiểu Vũ lắc đầu, “Nếu như bị lấy đi thì thước đo sẽ không có cảm ứng, rõ ràng là ngay ở chỗ này, ngươi nhìn đá thủy tinh đang dao động này đi, còn có biểu hiện bên trên thước đo…”

Diệp Thiếu Dương khoát tay nói: “Ta xem không hiểu, ngươi nói xem bây giờ làm sao?”

“Ta cũng không biết, ta không nghĩ tới sẽ phát sinh loại tình huống này.” Hạng Tiểu Vũ mơ mơ hồ hồ.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc liếc nhau, trong mắt đều mang theo sự sầu lo.

Theo Hạng Tiểu Vũ nói thì Ngũ Sắc Huyền Thạch là đồ vật duy nhất có thể cố định không gian giam cầm, nếu như không tìm được khối Huyền Thạch cuối cùng kia, vậy… Muốn đối phó với Vương Mạn Tư thì độ khó đâu chỉ tăng lên gấp mười.

Lúc này, Kinh Hồn Linh treo trên eo Diệp Thiếu Dương đột nhiên vang lên, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng nhạy cảm phát hiện ra được một cỗ khí tức dị thường truyền đến từ bên trái. Sau đó mấy người Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm giác được, đồng loạt quay đầu qua nhìn.

Nhưng sương mù dày đặt, không thấy được gì.

Hạng Tiểu Vũ lạnh lùng đi về bên đó.

Diệp Thiếu Dương đưa tay ngăn hắn lại rồi nói: “Đừng có gấp, dám công khia tới như thế thì nhất định có vấn đề, nhìn kỹ trước hẵng nói.”

Một bóng người xuất hiện từ trong sương mù dày đặt, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại, là một nữ tử tay áo bồng bềnh, toàn thân yêu khí.

Là yêu tinh?

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Ai?”

“Là Diệp Thiên Sư phải không?”

Diệp Thiếu Dương giật mình, lúc này đối phương đã đi tới trước mặt mình, là một nữ tử dung mạo thanh lệ, mặc một bộ váy cổ trang màu tím, tuy nhiên hai khóe mắt xếch lên lại mang theo thần thái mị hoặc.

Yêu khí trên người nàng rất mạnh, hẳn ít nhất cũng là một con Yêu Linh.

Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, thấy nàng có thể nói da danh tự cảu mình, khẳng định không phải đến để phá cho nên liền hỏi: “Cô nương là…?”

“Ngài là Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiên Sư?”

Diệp Thiếu Dương chất phác gật đầu, chưa kiệp mở miệng nói, cô nương kia đã quỳ xuống trước mặt hắn, bái lạy rồi nói: “A Tử tham kiến chủ nhân.”

Chủ nhân!

Nhất thời tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Nhuế Lãnh Ngọc liếc xéo Diệp Thiếu Dương một cái, tức giận nói: “Anh lại thu yêu bộc nữa à, sao em lại không biết.”

“Làm gì có chứ, anh không biết nàng ta!” Diệp Thiếu Dương ủy ủy khuất khuất suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhuế Lãnh Ngọc trả lời: “Không biết mà có thể kêu anh là chủ nhân sao?”

Diệp Thiếu Dương bị nghẹn không thể trả lời, vội vàng tiến lên nâng cô gái kia lên, “Ta nói này em gái, em không cần phải gọi bậy, em nhìn kỹ ta đi, em thật sự biết ta sao?”

Cô gái hé miệng cười một tiếng, “Nếu như A Tử không biết chủ nhân thì làm sao có thể gọi đúng tên ngài đây?”

“Nhưng mà ta không biết em, em đừng có thừa nước đục thả câu, em thật sự là ai…?”

A Tử nói: “Chủ nhân, ta là thị nữ của Hồ Vương ở Thanh Khâu Sơn, là chủ chượng phái ta tới tìm ngài.”

Tiểu Cửu! Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, cau mày nói: “Vậy em đừng gọi ta là chủ nhân, khiến người khác hiểu lầm!”

A Tử trả lời: “Ngài là… của chủ thượng. Tất nhiên cũng là chủ nhân của ta.”

Diệp Thiếu Dương câm nín, hỏi xem nàng tìm đến mình có chuyện gì.

A Tử thoáng lo âu trả lời: “Bây giờ chủ thượng đang bị người khác vây khốn, đặc mệnh cho ta đến tìm chủ nhân giúp đỡ!”

Vây khốn? Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Thi Tộc?”

A Tử lắc đầu, “Không phải Thi Tộc, là một bang đạo sĩ, một hai câu không nói rõ được, xin chủ nhân mau theo ta lên đường, đi giải cứu bang chủ!”

“Dưa Dưa, Tiểu Thanh, kêu mọi người tập họp, đi theo ta! Mẹ cha nhà nó chứ, ta xem ai dám chọc Tiểu Cửu nhà ta!”

A Tử vội vàng khoát tay, “Không cần nhiều người như vậy đâu, chủ nhân, chuyện không có nghiêm trọng như ngài nghĩ đâu, chủ thượng chỉ ra lệnh cho ta mời một mình ngài, nói chỉ cần một mình ngài đi, trong tình thế nguy hiểm mà nhiều người đi thì ngược lại thêm hỏng việc.”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc rồi nói: “Làm sao bây giờ?”

“Anh trước hết cứ đi theo nàng đi, em ở lại ứng chiến nơi này, nếu quả thật có tình huống cấp bạch thì anh dùng hồn ấn để thông tri cho Dưa Dưa, anh mau đi đi.” Cứu người như cứu hỏa, Nhuế Lãnh Ngọc rất là thông tình đạt lý.

Dưa Dưa nhảy tới nói: “Lão đại, nếu quả thật có đánh nhau thì ngài nhất định phải gọi chúng tôi, chúng tôi cùng nhau tới, chặt chết tên kia!”

A Tử đi phía trước dẫn đường, hai người nhanh chóng rời khỏi trường học, chui vào ngõ hẻm ven đường.

“Thanh Minh Giới làm sao?”

“Tìm nơi không người để ta tác pháp đã.”

Tìm nơi không người… Diệp Thiếu Dương nhìn quanh bốn phía, còn chưa kịp tìm được nơi thích hợp thì A Tử đã nhảy vào một tầng trệt của một tòa nhà thấp bé ven đường.

Tầng trệt rách nát không chịu nổi, cửa sổ cũng bị mất, xem ra là một căn nhà bỏ hoang đã lâu, quả nhiên là không có ai.

Đợi chưa tới nửa phút, A Tử từ cửa sổ chui ra ngoài, ngoắc hắn: “Chủ nhân, nhảy qua cửa sổ này là được rồi.”

DiệpThiếu Dương vội vàng đi vào trong nhà, đến gần xem xét, trong cửa sổ sóng ngầmcuồn cuộn, giống y như là một vòng xoát, đen nhánh mà thâm thẩm, có một cỗ lựclượng xoay tròn hút lấy mọi thứ.