Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1587: Hạng Tiểu Vũ Sống Lại (2)




Trên đường đi hai người xì xào bàn tán, lại đột nhiên cùng cười rộ lên, Diệp Thiếu Dương đứng nhìn các cô rời đi, không khỏi lắc đầu, phụ nữ thế giới quả thực là khó hiểu.

Sau khi thuê một phòng giá rẻ không có cửa sổ, Diệp Thiếu Dương tắm rửa rồi nằm xuống, lại không thể nào ngủ được, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong không gian giam cầm kia, nhớ tới tà vật toàn thân đều là tay kia.

Hiện tại nhớ lại, mặc dù không biết chân thân của nó, nhưng nghĩ đến tu vi nhất định không yếu, lúc đánh lén mình nó tám phần tới là vì Hồn khí của Hạng Tiểu Vũ đang ở trên người mình, cho nên mục đích mới là bắt sống, không có động thủ chân chính, nếu không ở tình huống lúc đó thì hươu chết vào tay ai thật đúng là chưa biết được.

Trên thân của tà vật đó còn có Đa Sầu Trùng, nó nhất định là tới từ Địa Ngục, Diệp Thiếu Dương đoán nó là bị Nữ Bạt bắt lên lúc tới Địa Ngục tìm Ma Tâm Thỏa, nhằm giúp đỡ cho Vương Mạn Tư.

Về phần lần trước Dung Nhược, hầu gái của Sở Giang Vương không dám tiết lộ ra bí mật này, tám phần là sợ danh dự của hắn mất sạch…

Nếu chỉ có một hai tên thì mình không sợ, sợ là có nhiều hơn.

Mình không phải chỉ chiến đấu một mình, Vương Mạn Tư cũng không.

Lại nói, phía sau ả còn có một Nữ Bạt, đây mới là lực lượng thực sự, ả Nữ Bạt kia cũng vừa trốn khỏi vây khốn không lâu liền tới cứu Vương Mạn Tư, đồng thời còn tự đi tới Địa Ngục để trộm Ma Tâm Thảo, giúp Vương Mạn Tư bố trí mọi thứ, nói rõ quan hệ giữa hai người không tầm thường, mình muốn diệt Vương Mạn Tư thì ả nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát.

Cũng may Thanh Minh Giới có Tiểu Cửu chấn, xem như là đổi quân với Nữ Bạt, biện pháp tốt nhất bây giờ của mình là tốc chiến tốc thắng, trước tiên là giải quyết Vương Mạn Tư, sau đó cho dù Nữ Bạt tới tìm mình để trả thù thì một chọi một mình cũng dám chiến một trận, thậm chí sâu trong nội tâm còn mong có một trận chiến như vậy.

Cương Thi Vương Nữ Bạt… Đến tột cùng có thực lực gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thiếu Dương cuối cùng thiếp đi lúc nào không biết.

Sáng hôm sau bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cầm lên xem là Tạ Vũ Tình gọi, sau khi bắt máy thì nghe Tạ Vũ Tình nói một câu: “Thiếu Dương, Hạng Tiểu Vũ tỉnh rồi, ngươi mau qua đây đi.”

Diệp Thiếu Dương trở mình đứng lên, sau mười phút hắn đi tới cục cảnh sát, Tạ Vũ Tình đứng bên ngoài chờ, dắt hắn vào trong.

“Sao rồi?”

“Tỉnh rồi, không khác gì người bình thường.”

Diệp Thiếu Dương không hỏi nhiều nữa, đi vào căn phòng hôm qua, Nhuế Lãnh Ngọc và huynh muội Dương Thần Vũ đều ở ngoài cửa.

Dương Thần Vũ tiến lên nói: “Diệp Thiên Sư, tôi đã nói hết những chuyện xảy ra cho Tiểu sư thúc nghe, Tiểu sư thúc ở trong phòng, ông ấy muốn gặp ngài.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc và Tạ Vũ Tình, nói: “Hai người theo tôi vào đi, có gì còn cùng thương lượng, sau này còn biết được thêm chuyện.”

Hai người đi theo vào trong, nhưng Dương Thần Vũ lại đưa tay ngăn hai người lại, khó xử nói: “Diệp Thiên Sư, Tiểu sư thúc của tôi chỉ muốn gặp một mình ngài, tốt nhất…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sư thúc ngươi là Hoang Đế à, hắn có thể định đoạt mọi thứ sao?”

Dương Thần Vũ cứng họng. Diệp Thiếu Dương đẩy cửa đi vào, Nhuế Lãnh Ngọc và Tạ Vũ Tình theo sát phía sau.

Một thiếu niên đứng trước cửa sổ, đang khoanh tay, mặc một bộ áo khoác mới tinh, Diệp Thiếu Dương suy đoán là do Dương Thần Vũ chuẩn bị, lúc y tỉnh lại liền cho y mặc vào.

Tóc hơi rối loạn, lúc y nằm thì không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại vai y lại rộng như thế.

Đây là… Hạng Tiểu Vũ?

Hạng Tiểu Vũ nghe tiếng bước chân của bọn họ cũng không quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào nói: “Ba mươi ba năm trước, trên con đường này một chiếc xe hơi cũng không có, bây giờ so với Hồng Kong năm đó còn phồn hoa hơn, thật không dám tưởng tượng, Trung Quốc hiện đang phát triển nhanh như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chú ý dùng từ, năm 97 Hồng Kong vẫn là một bộ phận của Trung Quốc.”

Hạng Tiểu Vũ trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Có phải bây giờ nhà nào cũng có điện thoại hay không, có lẽ còn có không ít người dùng điện thoại?”

Diệp Thiếu Dương xùy cười một tiếng, “Điện thoại đã sớm trở thành điện thoại di động, ngay cả người sống trên núi như ta cũng biết dùng, đều là nhờ vào trí tuệ của con người.”

“Di động?”

Hạng Tiểu Vũ xoay đầu lại, liếc nhìn ba người họ, sau đó nhìn thẳng vào Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng đang dò xét y, mặc dù trước đó đã thấy hình, cũng thấy qua thi thể, nhưng hiện tại y còn sống mà đứng sờ sờ ở đây, cảm giác tưởng như hai người vậy.

Ngoại trừ sắc mặt hơi vàng vọt, không có chút huyết sắc nào thì y quả thật rất giống một người sống.

Cũng rất là đẹp trai, khí chất rất tốt, bên trong sự ôn ngã còn mang theo một chút khí thế cư cao lâm hạ (ở trên cao nhìn xuống).

Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Ta không có thời gian để phổ cập cho ông những cái này, nếu ông muốn biết thì tự mình đi tìm hiểu đi.”

“Ta cũng không có thời gian.” Hạng Tiểu Vũ mỉm cười, “Vậy thì nói tới cái khác đi, ngươi là Diệp Thiếu Dương đúng chứ. Tiểu sư điệt kia của ta đã kể về ngươi rất nhiều, là thanh niên tài tuấn của Đạo Môn truyền thống. à đúng rồi, nghe nó nói, hai anh em nó đã mạo phạm ngươi, may mà ngươi đã dạy dỗ bọn nó. Đa tạ.”

Diệp Thiếu Dương biết câu nói này có ý khiêu khích và dò xét, ngạo mạng nói: “Ta liền học ** làm việc tốt, không cần khách khí.”

Thấy hắn không khách khí như thế, Hạng Tiểu Vũ cũng nao nao, sau đó cười ha ha mà nói: “Diệp Thiên Sư, nói chuyện chính sự đi, hồn lực của ta chỉ có thể duy trì cho ta chừng năm ngày, ta muốn nói tất cả mọi chuyện cho ngươi biết.”

“Xưa đâu bằng nay, sau khi ta hoàn toàn, mặc dù có pháp lực nhất định nhưng đã không đủ để đối kháng Tư Tư, nhưng ta có biện pháp để ngăn chặn nàng… Diệp Thiên Sư, ngươi cảm thấy điểm nào tốt nhất để đối phó với nàng?”

Diệp Thiếu Dương ghét nhất là người thừa nước đục thả câu, tuy nhiên cũng lập tức nghĩ tới, thốt ra: “Không gian giam cầm, tất cả mọi thứ bên trong không gian giam cầm đều do ả định đoạt, dường như là bất bại.”

Hạng Tiểu Vũ gật đầu nói: “Ta biết, ta có biện pháp.”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, Nhuế Lãnh Ngọc và Tạ Vũ Tình cũng kinh hãi, cái nan đề quấy nhiễu bọn họ bấy lâu nay thế mà lại bị Hạng Tiểu Vũ tìm ra biện pháp giải quyết?

Diệp Thiếu Dương dường như không thể tin được, cau mày nói: “Ông nói thật chứ?”

Hạng Tiểu Vũ cười nói: “Diệp Thiên Sư, ngươi cảm thấy hoàn cảnh liều mạng vạn kiếp bất phục, cũng muốn lưu lại thân thể tàn phế là để làm gì?

Lúc ấy ta còn chưa có đủ thông tin, nếu quả thật có lưu lại tin tức gì thì hoàn toàn có thể ghi chép bút ký, hoặc là khẩu thuật đại cho một ai đó, ta tại sao lại phải nố lực đọa địa ngục địa giới để đổi lấy năm ngày sinh mệnh ngắn ngủi chứ?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, những điều mà Hạng Tiểu Vũ nói quả thật hắn chưa từng nghĩ tới, hiện tại mới thấy đúng là trong này có mục đích gì đó.

Hạng Tiểu Vũ nhìn hắn, lần này không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa mà chậm rãi nói ra: “Bởi vì có một việc, chỉ có ta tự mình làm mới có thể thành công.”

“Có lẻ các ngươi không biết, lúc này ta tới trường này là vì Vương Mạn Tư, lúc đó ta đã biết nàng là Phi Cương, mà lại có địa vị rất cao trong Thi Tộc, là thụ mệnh đến nhân gian để tìm chỗ đứng. Sau khi ta đến, giả vờ không biết nàng là ai, âm thầm tiếp cận nàng, rốt cục cũng được nàng ái mộ…”