Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1569: Giải Thoát A Ngốc (1)




Lăng Ba Tử quay người tính đi.

Thanh Vân Tử khoanh chân ngồi trên giường, bất vi sở động mà nói: “Ngươi đi đi, tuyệt đối đừng để cho ta bắt được.”

Lăng Ba Tử bị con hàng này đuổi mấy ngày, không muốn bị như vậy nữa, cũng chỉ là muốn hù dọa ông, thấy không hù được ông, lập tức cả giận nói: “Thanh Vân Tử ông đừng tưởng là ta sợ ông, lão phu chỉ nhường ông thôi, nếu thật sự đánh nhau thì hươu chết trên tay ai còn chưa thể biết được đâu!”

Thanh Vân Tử ném một hạt tựa như đậu phộng vào trong miệng, vẻ mặt say mê nhai lấy, ngẩng đầu nhìn y nói: “Nếu ngươi đánh thắng được ta thì còn đứng ở đây nói những lời nhảm nhí này?”

Lăng Ba Tử nghe xong lập tức xì hơi, ngồi xuống lần nữa, nhấc bầu rượu lên tu ực ực một hớp rồi nói: “Nói trước, sau khi xong việc ta lập tức rời đi, về sau chớ tìm ta nữa.”

Thanh Vân Tử khoát tay nói: “Không có việc gì thì ta tìm ngươi làm gì, ngươi đừng tới tìm ta mới đúng.”

Lăng Ba Tử nói: “Nói cái này ra thì bực mình, nhưng bần đạo có câu này…Không biết có nên nói hay không. Thanh Vân Tử, Diệp sư điệt, có thể nói chuyện riêng không.”

Thanh Vân Tử tức giận nói: “Có chuyện gì mà ngươi không nói thẳng được, nơi này không có người ngoài, ngoại trừ ba thầy trò chúng ta, tên còn lại cũng là người trong cuộc, ngươi có cái gì mà không thể nói.”

Lăng Ba Tử cắn răng, nhìn qua nhìn lại mấy người trong phòng, cuối cùng nhìn vào A Ngốc, nói: “Người này, đến cùng là các ngươi có cứu hay không?”

Diệp Thiếu Dương nghe xong liền nổi nóng điên lên: “Sư phụ ta tốn sức vất vả tìm ông qua đây là để chơi sao?”

Lăng Ba Tử nói: “Diệp sư điệt đừng kích động, nghe ta nói. Các ngươi biết hắn là ai sao?”

Diệp Thiếu Dương hơi động trong lòng: “Hắn là ai?”

“Không biết.” Lăng Ba Tử dứt khoát trả lời.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt vài giây, hít vào một quay, quay đầu nhìn Thanh Vân Tử nói: “Sư phụ!”

Thanh Vân Tử nhấc bầu rượu lên, muốn đập Lăng Ba Tử.

“Nghe ta nói nghe ta nói, sau lưng hắn có hình xăm Hỏa Kỳ Lân, tuyệt đối không phải là người bình thường, mà Đạo Hóa Trùng trên người hắn là dùng Huyền Thiên bí thuật bố trí phong ấn của bắc phái ta.”

Mặc dù ta không biết là do ai gây ra, nhưng ta lại biết tên này nhìn rất yếu đuối, nguyên nhân là vì toàn thân tu vi đều bị Đạo Hóa Trùng hút đi, hồn phách trong cơ thể hắn thì bình thường, nhưng không phải nhân loại, vừa rồi ta mới kiểm tra thử, hắn chí ít cũng bị phong ấn sáu mươi năm rồi.”

“Sáu mươi năm…”Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng. Nói cách khác, A Ngốc là người của sáu mươi năm trước.

A Ngốc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, biểu lộ rất kỳ quái, tự hồ như đang cố gắng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vấn lắc lắc đầu,.

Lăng Ba Tử nói tiếp: “Huyền Thiên bí thuật là một loại tác thủ không có điểm dừng, nói cách khác, cái Đạo Hóa Trùng này đã cùng tồn tại lâu dài trong thân thể của hắn, chỉ cần Đạo Hóa Trùng bất tử thì mặc kệ hắn có tu luyện thế nào, hoặc là được ngoại lực cứu trợ thì tất cả lực lượng đều sẽ bị Đạo Hóa Trùng hút vào trong nội thể…

Ta có biện pháp giải phong ấn, diệt trừ Đạo Hóa Trùng, để cho tất cả lực lượng đều trở lại trên người hắn, ba vị, nhưng các người có biết cỗ lực lượng này mạnh bao nhiêu không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, dường như đã hiểu ý của y, nghe y nói tiếp: “Cho nên ta muốn hỏi các ngươi, đến tột cùng là các ngươi có biết lai lịch của hắn hay không, mặc dù Mao Sơn bắc phái chúng ta là tà tu, nhưng nhiều nhất vẫn là vừa chính vừa tà, vị tuyền bối trước kia đã dùng Huyền Thiên bí thuật để phong ấn hắn nhất định là phải có nguyên nhân.

Bởi vậy, bần đạo hi vọng các ngươi có thể thận trọng suy nghĩ một chút, đến cùng là có muốn giải phong ấn trên người của hắn hay không, phong ấn giải thì dễ, nhưng làm lại một lần nữa thì rất khó khăn.”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, nhịn không được hỏi, “Tu vi của tiền bối cũng không yếu, sư phụ ta thì càng khỏi phải nói, có có hai người chúng ta, lỡ như xảy ra biến cố gì thì chẳng lẽ còn không cầm được hắn?”

Lăng Ba Tử nhìn qua Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Chúng ta cứu được hắn thì tất nhiên sẽ không tùy tiện giết hắn, ý tứ của ta không phải là hắn nhất định sẽ trở mặt với chúng ta, mà là nếu như hắn rời đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, ngày sau sinh ra mầm tai vạ gì thì ngươi biết đi đâu để bắt hắn?”

Thấy Diệp Thiếu Dương do dự, Lăng Ba Tử lại nói thêm một câu: “Dù sao chúng ta đều không ai biết hắn đã từng thiện hay ác, việc đánh bạc này ta cảm thấy cá cược không tốt chút nào.”

Diệp Thiếu Dương hiểu vì sao Lăng Ba Tử nói như vậy, mặc dù y không muốn gánh vác trách nhiệm, nhưng y nói không sai, thả hổ về rừng, hổ đả thương người. Lỡ như A Ngốc này là nhân vật ghê gớm nào đó, lại là tà tu, đến lúc đó làm sao mới tốt?

Lăng Ba Tử thấy hắn bất động, hỏi: “Diệp sư điệt muốn thế nào?”

“Người không phải ta cứu, ta không có quyền quyết định.” Nói xong quay đầu nhìn Lãnh Ngọc, “Em lý trí hơn so với anh, em nghĩ kỹ đi, em muốn gì anh đều ủng hộ, sư phụ cũng sẽ ủng hộ.”

Thanh Vân Tử sắc mặt ngưng trọng nhưng không có phản bác.

Nhuế Lãnh Ngọc rất cảm động, Diệp Thiếu Dương nói như vậy là rất tôn trọng cô, nội tâm của Nhuế Lãnh Ngọc bắt đầu dao động: Cứu A Ngốc thực sự là việc mạo hiểm quá lớn, lý trí nói cho cô biết là cô không nên làm như thế, nhưng mà…

Mình dù sao cũng đã cứu hắn một lần, lại đưa đến đây, mắt thấy hi vọng ngay trước mặt… Không cứu hắn mình thực sự không cam tâm.

Ngay vào lúc cô đang lưỡng lự, một cánh tay từ phía sau đặt lên vai cô, sau đó âm thanh của A Ngốc vang lên:

“Lãnh Ngọc, tôi biết em rất khó xử, y nói cũng không có sai, thân là pháp sư em không nên mạo hiểm… Bởi vì tôi đều không nhớ rõ tôi là người tốt hay xấu, lỡ như ta khôi phục lại được ký ức… Không còn được tự do như bây giờ nữa thì tôi tình nguyện cả đời làm A Ngốc, cứ vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh em như vậy, quên đi sứ mệnh của tôi, nếu như tôi thật sự có sứ mệnh gì đó.”

Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, gằn từng chữ: “Ngươi câm tâm sao? Ngươi không muốn biết mình là ai?”

A Ngốc kinh ngạc nhìn cô, trầm giọng nói: “Nếu như biết rồi liền mất đi em, vậy thì ta tình nguyện không biết.”

Lăng Ba Tử nghe đến đây, vụng trộm khều Thanh Vân Tử mà hỏi, “Đây không phải là tức phụ của đồ đệ ông sao, chuyện gì xảy ra đây?”

Thanh Vân Tử trừng Diệp Thiếu Dương một cái.

Diệp Thiếu Dương đành phải nhún vai, “Sau này con giải thích cho người.”

Từ sau khi Nhuế Lãnh Ngọc nói với hắn, hắn không còn ăn dấm chua* nữa, không có ai có thể tách hai người bọn họ ra hết, A Ngốc thế nào với Lãnh Ngọc cũng là quyền của A Ngốc.

*Ý chỉ việc ghen tuông.

Đột nhiên Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, nếu như sau khi A Ngốc khôi phục lại thực lực, biến thành một người rất lợi hại, thậm chí còn có một thân phận trâu bò, đến lúc đó lỡ như hắn cùng mình tranh đoạt Nhuế Lãnh Ngọc, vậy thì phải làm thế nào bây giờ?

“Không!”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn A Ngốc, dùng sức lắc đầu, “Ta đã cứu ngươi thì sẽ cứu ngươi một cách triệt để, ta không thể để cho người làm một người có xác mà không có hồn, nhưng mà ngươi nhất định phải đồng ý với ta, mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì thì tất cả cũng là quá khứ rồi, ngươi phải đồng ý với ta, sau khi ngươi khôi phục lại thực lực và ký ức, không thể gây họa cho nhân gian, không thể sát hại sinh linh!”