Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1564: Hợp Tác




Diệp Thiếu Dương không có cảm tình gì với hắn, cũng không có ác cảm, bắt tay với y, mời y vào nhà.

“Tôi mang đến cho Diệp tiên sinh hai bằng hữu.” Sau khi Thái Vũ đi vào nhà, Diệp Thiếu Dương mới phát hiện sau lưng y thế mà còn có thêm hai người!

Diệp Thiếu Dương dò xét, thấy một người là lão đầu mặc trường sam, tóc dài búi lên, cắm một cây trâm gỗ, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã nhận ra đây là búi tóc của Đạo gia.

Bên cạnh là một hòa thượng, tuổi chừng bốn mươi, nhưng cách ăn mặc lại khác với các hòa thượng khác. Thân thể phì nhiêu, đeo hai cái bông tai hình vòng to, một tay dựng thẳng trước người, cổ tay đeo một chuỗi hạt rất thô. Khiến người khác chú ý là ngay giữa mi tâm của hòa thượng này mọc ra một viên thịt màu hồng, vừa vặn sinh trưởng ở giữa mi tâm, đỏ bừng, nhìn hơi quái dị, nhưng cũng không có cảm giác không thoải mái.

Diệp Thiếu Dương nhìn một cái, âm thầm hít khí, hắn đã từng đọc qua ghi chép ở trong một cuốn sách cổ, cái bướu thịt này gọi là “Pháp tướng châu”, không phải trời sinh có mà do tu luyện thành, môn pháp tu luyện cụ thể thì trong sách không có ghi chép, chỉ nói loại Pháp tướng châu này dường như là pháp môn nào đó của Mật tông, chỉ có người đại thần thông mới có thể tu thành, trong thời điểm khai quang tác pháp phát huy rất nhiều công dụng.

Nhất là loại sinh trưởng ở mi tâm này cùng loại với Phong huyệt của Hán truyền Phật giáo và có tác dụng tựa như thiên nhãn của đạo sĩ.

Có thể thấy vị trước mặt này tuyệt đối là cao nhân.

Hai người đều có pháp lực ở mức nào đó, vừa tiến lên liền thấy Lâm Tam Sinh đứng bên cạnh Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc cả kinh nói: “Quỷ?”

Lại nhìn thấy Lý Lâm Lâm, càng thêm kinh ngạc.

Đợi đến khi thấy Tuyết Kỳ, thần sắc hai người đại biến, hòa tượng hoảng hốt nói: “Thiên La Dạ Xoa!”

Lập tức tiến lên một bước. Diệp Thiếu Dương liền cản lại, hơi khó chịu nói: “Nàng là quỷ phó của ta, ngươi làm gì?”

Đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, Lý Lâm Lâm và Lâm Tam Sinh đều là quỷ, cũng không có ẩn hình, bị bọn họ nhìn thấy thì có thể hiểu được, thế nhưng đại hòa thượng này lại chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra chân thân của Tuyết Kỳ, pháp lực thế này thật có chút đáng sợ.

Tuyết Kỳ nhíu mày, quay người đi vào trong phòng ngủ.

Ánh mắt của đại hòa thượng như rực cháy nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp Thiên Sư vậy mà lại nuôi dưỡng quỷ phó?”

“Chuyện không liên quan gì tới ngươi.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất thẳng thắn.

Thái Vũ là người bình thường, không thể nhìn thấy quỷ, chỉ thấy Tuyết Kỳ, thấy cô chỉ là một bé gái bình thường, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, có điều y đã qua lại với giới pháp thuật rất lâu rồi, cũng gặp qua không ít sự kiện linh dị, rất nhanh đã tỉnh táo lại, tiến lên hòa giải, giới thiệu với bọn họ:

“Vị lão tiền bối này là trưởng lão của Vô Cực Môn Thái Thượng, La Chân Nhân, còn bên phải là pháp sư đến từ Nam Hải Tinh, Lưu Vân Đại Pháp Sư, coi như là tông sư Nam truyền của Phật giáo.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng càng chấn động. Tri thức về Phật giáo hắn cũng biết đôi chút, Phật giáo nói ra thì có ba thế hệ: Tạng truyền, Hán truyền, còn có Nam truyền.

Tên như nghĩa, ba giáo phái này đều tin Phật, nhưng bởi do Thiên Trúc tuyền vào Trung Hoa bằng những con đường khác nhau, trong đó Tạng truyền là truyền vào từ Tây Bắc, khi đó Tây Vực và Trung Nguyên giao thiệp không nhiều, tự thành một phái, trải qua không biết bao nhiêu đời cải cách và diễn biến, tạo thành Lạt Ma giáo.

Hán truyền thì lưu truyền phổ biến nhất, cuối cùng lại phân ra thành các phái Thiền tông, Luật tông, Tịnh Thổ tông.

Nam truyền Phật giáo nghe nói là một chi của Trung Nam Hải truyền, tín ngưỡng là Tiểu Thừa Phật pháp, nhân số ít, ảnh hưởng cũng nhỏ, nghe nói chỉ tồn tại ở nơi tiếp giáp của một vài quốc gia ở phương nam.

Tuy nhiên nhân số của tông giáo không có liên quan gì tơi trình độ của họ, Nam truyền Phật giáo là Mật tông, coi trọng tu luyện, xưa nay không truyền cho người ngoài, cũng không tiếp xúc nhiều với dân chúng cho nên ít người biết.

Diệp Thiếu Dương chỉ biết duy nhất một điều, Nam truyền Phật giáo rất am hiểu pháp thuật tu luyện.

Lưu Vân pháp sư vỗ tay với Diệp Thiếu Dương coi như là lễ ra mắt.

La Chân Nhân thì chắp tay, cười nói với Diệp Thiếu Dương: “Nghe nói Diệp Thiên Sư là truyền nhân Mao Sơn, hơn nữa còn là hậu nhân của Diệp Tổ Sư.”

Đã đến thì khẳng định là nắm rõ về lai lịch của mình, Diệp Thiếu Dương không hề cảm thấy kinh ngạc, trả lời: “Tây Vực Vô Cực Môn đã từng nghe nói qua, tiền bối họ La, tám phần là đời sau của La Chân Nhân?”

Tây Vực Vô Cực Môn không phải là đạo môn chính tông, mà là một môn phái tín ngưỡng đạo tông ẩn tu, luôn luôn ẩn cư ở Tây Vực, không lui tới với đạo môn Trung Nguyên, cũng không có lực ảnh hưởng gì.

Diệp Thiếu Dương biết nguồn gốc của môn phái này: Người sáng lập Vô Cực Môn này nghe đồn là Đường đại đạo môn khôi thủ La Công Viễn, pháp thuật tương đương với Diệp Pháp Thiện, cũng là một trong những quốc sư, đã từng đấu pháp với rất nhiều người.

La Chân Nhân nói: “Tổ tiên của ta là La Thiên Sư, cùng lệnh tổ trước Diệp Pháp Thiện Thiên Sư, cũng là quốc sư, thường xuyên đấu pháp luận bàn với nhau, ngoại trừ La Công ra thì Diệp Công là một người vô địch.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ý của ngươi là tổ tiên của ta đánh không lại tổ tiên của ngươi sao?”

“Ha ha, chuyện mấy ngàn năm thì người chúng ta hôm nay còn so đo cái gì chứ.”

Diệp Thiếu Dương im lặng, nghĩ thầm tên này cũng thật xảo trá, rõ ràng là y khơi ngọn lửa lên trước, bợ đít cho tổ tiên của y, mình chỉ hỏi ngược lại y một câu, y lại ra vẻ như gió thổi mây bay, tựa như mình nhất định phải so đo cùng với tổ tiên của y vậy.

Mặc dù là một việc nhỏ nhưng cũng khiến Diệp Thiếu Dương mất đi hảo cảm với y.

Không để ý đến y nữa, Diệp Thiếu Dương quay qua nhìn Thái Vũ, hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

“Vẫn là vì chuyện kia, Diệp tiên sinh, tôi chờ ngài đã lâu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta đã đáp ứng với ngươi thì sẽ không thất tín, chỉ là hiện tại ta chưa đi được.”

Thái Vũ mỉm cười nói: “Tôi vì chuyện này mà đến. La Chân Nhân và Lưu Vân pháp sư đều là lão bằng hữu của tôi, đã hợp tác lâu dài với nhau, ngài bây giờ đang cần sự giúp đỡ, cho nên tôi cố ý dẫn bọn họ tới tìm ngài, mong ngài có thể sớm chấm dứt truyện này, sau đó cùng ta đi Tây Vực.”

Lúc y vừa nói thì Diệp Thiếu Dương đã đoán ra được ý đồ, trước gạt qua cái đề tài này, nhìn thoáng qua Dương Thần Vũ và Lý Đồng, hỏi: “Chuyện này là sao nữa?”

“Sư thúc của hai vị này cũng là một vị tông môn, cũng có hợp tác với tôi, vừa vặn tôi luôn chú ý tới ngài, nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì hơi hiếu kỳ, điều tra thử một chút, biết là cố nhân, lại thấy các người có hiểu lầm, tự nhiên là muốn các người giải hoà, làm mọi chuyện cho thỏa đáng.”

Diệp Thiếu Dương không nghe thấy gì khác, lại nghe ra được một ý tứ ẩn trong câu nói của hắn, khó chịu nói: “Ngươi đang giám sát ta có phải không?”

“Tuyệt không có, chúng tôi chỉ biết được hành động gần đây nhất của ngài, hơi chú ý tới ngài một chút mà thôi.”

Thái Vũ giải thích, “Với thực lực của Diệp tiên sinh, nếu quả thực tôi theo dõi ngài thì tuyệt đối sẽ không chạy khỏi con mắt của ngài.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Hợp tác hay không hợp tác đối với ta đều không quan trọng, ta không thiếu giúp đỡ, có điều… Ta rất buồn bực, các ngươi đã tới nhà tìm ta thì nhất định là có đầu mối gì để cung cấp phải không?